Miêu Nghị không nhìn Hạo Đức Phương nữa, xoay người đi, lôi Bàng Tiếu Tiểu bay về phía Bàng Quán, rất nhiều cao thủ đi theo bảo hộ, cảnh giác cao độ.
Thế cục trước mắt, địa vị của Miêu Nghị ở đại quân u minh không thể nào thay thể được, ai cũng không dám để Miêu Nghị gặp chuyện không may, không liên quan đến tu vi cao thấp của Miêu Nghị, mà là vì Miêu Nghị một khi gặp chuyện không may, những gì mọi người mong đợi sẽ xôi hỏng bỏng không, tất cả những gì đang xảy ra phải hoàn thành, đây gọi là thống soái!
Bàng Tiếu Tiếu không biết hắn muốn làm gì, đối mặt tu vi của Miêu Nghị lại không cách nào cự tuyệt, đành chịu bị hắn kéo theo.
Sau một hồi giằng co cùng Bàng Quán, Miêu Nghị ra hiệu bảo người trước mặt tránh ra, kéo Bàng Tiếu Tiếu đứng ở tuyến đầu, được ngăn cách bởi trọng binh trông coi Bàng Quán.
Rất nhanh sau đó, Bàng Quán cũng từ đoàn người đi ra, lạnh lùng nhìn chăm chăm Miêu Nghị, khoảng cách giữa hai bên không đến ba trượng.
Tra Như Diêm cũng cùng đi ra cầu xin.
– Ngưu Hữu Đức, Tiếu Tiếu là nữ nhân của ngươi, ngươi đừng làm tổn thương nó!
– Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, ta cam đoan sẽ không làm làm tổn thương nàng ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì sẽ không để người khác dễ dàng làm tổn thương nàng ta! Chỉ cần nàng ta không phản bội ta, nàng vĩnh viễn là ái thiếp của ta! Miêu Nghị cam đoan, hơi dùng sức nắm tay Bàng Tiểu Tiếu, tựa hồ đang truyền năng lượng cho Bàng Tiểu Tiếu, để nàng không lo lắng.
Miêu Nghị vừa nhìn về phía Bàng Quán môi nhuốn máu, bình tĩnh nói: – Ta không những có thể đảm bảo Tiếu Tiếu an toàn, chỉ cần nhạc phụ đại nhân đồng ý, ta còn có thể bảo đảm an toàn cho nhạc phụ đại nhân, nhà họ Bàng từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều an toàn!
Bàng Quán đã đoán được ý đồ của hắn, một tay kéo lấy Tra Như Diễm bên cạnh lùi về phía sau, phần nộ quát:
– Ngươi đừng có nằm mơ! Miêu Nghị kéo tay Bàng Tiếu Tiếu, nhìn về phía nàng,
– Tiểu Tiếu, nàng hy vọng ta và cha nàng xung đột vũ trang không?
Bàng Tiếu Tiếu sợ hãi lắc đầu.
– Không muôn, không muốn!
Nàng dù không hiểu chuyện nhà binh cũng biết phụ thân mình lúc này ở thế hạ phong, một khi động thủ, hậu quả khó mà lường được.
Miêu Nghị:
– Chỉ cần phụ thân nàng bằng lòng lệnh cho các huynh đệ phía dưới đầu hàng ta, chúng ta vẫn là người một nhà, ta cam đoan tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Bàng đều sẽ an toàn, cơm no áo ấm!
Bàng Quán cả giận nói:
– Ngưu Hữu Đức, ngươi lấy nữ nhân để uy hiếp, ngươi có bản lĩnh gì chứ? Tiếu Tiếu, không cần để ý tên cẩu tặc kia, ta cho dù chết cũng sẽ không để cho gian mưu của hắn được thực hiện!
– Chết?
Miêu Nghị bổng nhiên giương mắt nhìn hắn, trong chớp nhoáng đã ra quyết định, từ bỏ việc lợi dụng Bàng Tiểu Tiêu để giải quyết việc trước mắt này, quyết định tàn nhẫn, phất tay hướng về bốn phía hét lên:
– Muốn chết rất dễ dàng, những nhân mã uể oải này của ngươi ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, không đến nửa canh giờ là có thể giết hết bọn họ không còn mảnh giáp! Ngươi muốn chết, quá đơn giản, ta có thể giúp ngươi toại nguyện, nhưng bọn họ thì sao?
Hắn chỉ về hướng đám gia quyến Tra Như Diễm, lại chỉ về hướng những nhân mã của Bàng Quán.
– Ngươi có cần nhất định phải vì dục vọng của bản thân mà kéo người nhà bị chôn cùng? Có nhất định phải để người phía dưới cùng chết với ngươi? Đối với ngươi như vậy có gì tốt chứ?