Bàng phủ thị vệ thống lĩnh Tiêu Bình Ba tính cảnh giác rất cao, nhanh chóng dân người bên cạnh bảo vệ đám người Tra Như Diễm. Tra Như Diễm kinh ngạc nói:
– Làm sao vậy? Làm sao vậy? Chuyện gì thế này? Nàng kinh ngạc vũ khí sao lại nhắm vào người mình.
– Lang quân!
Bàng Tiếu Tiểu kinh ngạc vô cùng quay đầu liếc nhìn, không biết là ý gì.
Miêu Nghị không để ý tới nàng, cầm lấy tay nàng ta không thả, âm thâm nhìn đôi phe nhân mã đang bị bao vây.
Trên chiến trường bầu không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dị.
Hạo Đức Phương cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng kéo Tô Vận rút lui, số nhân mã còn lại hộ vệ, hướng về nhân mã phe mình ra hiệu, có chút do dự nhìn về phía Miêu Nghị, hắn ý thức được có chuyện ngoài dự kiến phát sinh, không chừng là cơ hội chuyển mình của hắn.
Hai bên chém giết phá vòng vây cũng dần dần ngừng lại, đều có chút không hiểu nhìn bôn phía đại quân U Minh đều vây kín.
– Cảnh giác bôn phía Bàng Quán bỗng nhiên nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị, quát lên.
– Con rể, đây là ý gì?
Miêu Nghị lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn, bỗng nhiên trung khí mười phần thi pháp hô:
– Đại quân U Minh phụng ý chỉ bệ hạ, tiêu diệt phản tặc! Chỉ một lời này, trong nháy mắt khiến hắn từ kháng chỉ trở thành tuân chi.
Bàng Quán giơ đao chỉ về phía hắn, lạnh lùng nói:
– Ai là phản tặc?
Miêu Nghị không đáp, cảm thấy Bàng Tiếu Tiểu đang nhìn chính mình, bàn tay mềm mại trong tay hắn đang run rẩy.
Bàng Tiểu Tiếu quả thật đang hoảng sợ nhìn hắn. Mấy người Tra Như Diễm cũng trợn mắt nhìn về bên này.
Miêu Nghị hờ hững, mặt không chút thay đổi, hướng về phía Thanh Nguyệt gật đầu báo hiệu.
Thanh Nguyệt phất tay, nhân mã vây khốn đám người Tra Như Diêm liên tạo ra một con đường, để đám người Tra Như Diễm bay về phía Bàng Quán.
– Lão gia, chuyện này… Chuyện này là thế nào?
Tra Như Diễm vô cùng khẩn trương nói, con rể trước còn khiến mình cảm thấy kiêu ngạo, sao trong phút chốc lại khiêm mình toát mồ hôi hột!
Lúc này Miêu Nghị Phương từ từ lên tiếng nói: – Đại Soái, ngươi ta quan hệ thông gia, không nên ép con rể động thủ, hãy lệnh cho huynh đệ phía dưới bỏ vũ khí xuống, cho huynh đệ một con đường sống chứ!!
Ngực Bàng Quán phập phồng, tức giận nói:
– Ta đồng ý địa bàn mão lộ của ngươi quyết không nuốt lời, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, nêu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!
Hắn chỉ có thể tận lực cứu vãn, những nhân mã trước mặt đại bộ phận uể oải mệt mỏi, làm sao chống đỡ được đại quân U Minh, một khi động thủ, không ai kịp đên cứu hắn.
Miêu Nghị nói:
– Muốn Địa bàn Mão Lộ thì ta sẽ tự lấy, huống hồ thủ hạ của con rể rất nhiều, theo con rể ở u minh chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng nên ra ngoài va vấp thế giới. Địa bàn Mão Lộ hơi nhỏ một chút, vừa mới thích hợp làm địa bàn nam quân! Lời tuyên bố đầy khí phách!
– Đừng mà… Đừng mà… Lang quân, xin người!
Bàng Tiếu Tiếu bị giữ chặt không cách nào thoát được nhỏ giọng không ngừng cầu xin, nhìn về phía Miêu Nghị ánh mắt nếu nói đáng thương biết bao thì quả thật có đáng thương, nhưng Miêu Nghị lại ban cho nàng ta sự kiên nghị và vẻ thờ ơ, khiển nàng ta hoang mang vô cùng.