Miêu Nghị gật đầu, chắp tay, nhìn theo Tô Thanh Tuyền dân người đi khuất.
Từ đó về sau, hắn chính thức tiếp nhận đám người con tin này, đối với kế hoạch của hắn mà nói, đám con tin cần phải khống chế trong tay, nhóm người này mang theo nhân mã hộ vệ cũng không ít, một khi không khống chế được, có nghĩa là đám người phía ngoài cũng không khống chế được.
Còn về lý do, Miêu Nghị nói với Bàng Quán, hắn không muốn đối mặt Hạo Đức Phương.
Lần này Bàng Quán cũng có thể hiểu được, người ta trước kia cùng Hạo Đức Phương dù sao cũng là minh hữu, giờ đối mặt Hạo Đức Phương có chút ngượng ngùng, không cần thiết trước mặt mọi người lại bị Hạo Đức Phương kêu la một trận, chuyện phản bội đồng minh bị mọi người châm biếm không phải là chuyện vinh quang gì, chỉ cần Ngưu Hữu Đức đồng ý xuất nhân mà tương trợ là được
Miêu Nghị cũng đúng là đã phái người mà đi tiếp viện.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét vui mừng của Tra Như Diêm
– Con rể hiền!
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bàng phủ thống lĩnh hộ vệ Tiêu Bình Ba dẫn một đám người ngựa hộ vệ toàn gia Tra Như Diễm, Bàng thị tỷ muội đều ở đó, còn có đám thiếp thất của Bàng Quán, Bàng Tiếu Tiếu nhìn nam nhân nhà mình quả nhiên tới cứu viện, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, còn có chút ngượng ngùng.
“Con rể hiền” ba chữ khiến Bàng Ngọc Nương hơi ngây người, thiếp thất của Bàng Quán cũng ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe lầm.
Kỳ thực lúc này gặp mặt là ý của Bàng Quán, cho tới bây giờ. Bàng Quán phải công khai quan hệ với Miêu Nghị, như vậy ít nhiều có tác dụng kinh sợ thế lực khác, cũng có thể an lòng quân sĩ. Nếu không phải Bàng Quán lên tiếng, Tra Như Diễm nào dám công khai nói ra bí mật này.
Nhân mã bên U minh không ít người không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy Miêu Nghị mặt tươi cười, bước nhanh về phía Tra Như Diễm chắp tay thở dài nói:
A Bái kiêm nhạc mẫu đại nhân!
– Người một nhà không cần đa lễ! Tra Như Diễm bước nhanh về phía trước, tự tay đỡ Miêu Nghị đứng lên, năm cổ tay Miêu Nghị, nhiệt tình không tả xiết, đương nhiên cũng không quên hỏi một câu:
– Con rể, Hạo Đức Phương đại thế đã qua? Miêu Nghị gật đầu nói: – Viện binh tinh nhuệ của Hạo Đức Phương đã bị con rể tiêu diệt toàn bộ. Hạo Đức Phương bị chém đầu trong
nháy mắt, bằng không con rể cũng không đứng ở chỗ này.
– Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!
Tra Như Diễm mặt mày tươi như hoa, nàng ta không biết sau khi tiêu diệt Hạo Đức Phương còn có rất nhiều việc khác, chỉ biết Hạo Đức Phương đã bại trận, vậy chắc chắn nam nhân nhà mình sẽ là thiên Vương, vậy mình chính là Vương phi rồi, lúc này quan sát Miêu Nghị đúng là mới thuận mắt làm sao.
Miêu Nghị bị nàng ta một nữ nhân trước mặt mọi người theo không dời khiên hắn toàn thân thấy không được tự nhiên, nên không thấy ánh mắt của thủ hạ nhìn hắn đều là lạ.
Miêu Nghị không thể không ho một tiếng, nhìn về phía Bàng Tiêu Tiêu,
– Tiếu Tiếu nàng tới rồi.
Tra Như Diễm lúc này buông tay, hướng về Bàng Tiểu Tiêu phía sau nói:
– Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau tới gặp phu lang của ngươi đi.
Bàng Tiếu Tiểu cắn môi, trước mắt bao người, hơi ngượng ngùng từng bước tiến lên, trùng gối hành lễ:
– Thiếp bái kiến lang quân! Nàng cũng biết, từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa ta và Ngưu Hữu Đức chính thức công khai với mọi người rồi.
Miêu Nghị tiến lên đỡ nàng ta đứng dậy, trước mặt mọi người nắm chặt tay nàng ta không buông, rồi hướng về phía Tra Như Diêm cười nói:
Nhạc mẫu đại nhân có dám cùng con rể tận mắt chứng kiến Hạo Đức Phương bị huỷ diệt?
Tra Như Diễm vừa nghe có chút do dự, có chút thấy cảnh đại quân chém giết chinh chiến mưa máu, nhưng Miêu Nghị đã nói như thế trước mặt mọi người, phía sau còn có một đám tiện nhân đang nhìn vào, sao có thể yếu thế được, bèn gật đầu nói:
– Được!