Trần Hạo liền nói: “Tôi cũng để ý thấy, từ sau lần hồi phục trí nhớ kia, tuy rằng trí lực giống như lại khôi phục như đứa trẻ lên ba, nhưng mà có vẻ thông minh hơn cái hồi đấy, cũng nghe lời hơn nữa, biết cái gì thì nên làm, cái gì thì không nên làm, không làm loạn như trước kia nữa.”
Mộ Nhất Phàm không khỏi đưa mắt nhìn về phía Vương Băng: “Có chuyện như vậy sao?”
Chu Toàn nói: “Sau đó tôi có hỏi riêng một bác sĩ, ông ấy nói tình huống của Vương Băng rất có thể là do không biết nên đối mặt với hiện thực thế nào, không dám đối mặt với những người đồng đội vì hành động của anh ta mà bị liên lụy tổn thương, nên mới tiếp tục giả ngây giả ngốc.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Nếu đúng là như vậy thật, mọi người có để bụng không?”
Đặng Hiểu Nghị lắc đầu: “Cậu ta như vậy cũng không tồi, có đôi khi còn có thể trêu đùa cho chúng ta vui, nếu như ngày nào đó cậu ấy nghĩ thông, thì sẽ nói với chúng ta.”
“Không để bụng thì không cần phải vạch trần cậu ta, để cậu ta cứ vui vẻ như vậy cả đời.”
Chu Toàn chau mày: “Nhưng mà, trong lòng cậu ta không vui.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Như Hiểu Nghị nói ấy, nếu một ngày nào đó cậu ta nghĩ thông, suy nghĩ cẩn thận hết mọi việc, sẽ nói với mấy cậu.”
Chu Toàn gật đầu: “Mong là cậu ta có thể bước qua chướng ngại kia.”
Mộ Nhất Phàm khẽ thở dài một hơi: “Muốn cậu ta bước qua được chướng ngại kia, còn cần phải dựa vào các cậu.”
Cao Phi thắc mắc: “Bọn em á? Bọn em đâu phải bác sĩ, đâu có biết chữa bệnh cho cậu ta.”
“Vấn đề không phải là có chữa được bệnh hay không, các cậu nghĩ xem, tuy rằng giờ mọi người đều đã biết chuyện người biến dị, cũng đã biết Hiểu Nghị và Tử Húc là người biến dị, không kì thị gì với các cậu, hơn nữa, mọi người hòa thuận sống trong một thành phố, thế nhưng, Vương Băng không biết suy nghĩ của các cậu, không biết các cậu nghĩ về cậu ấy như thế nào, nếu như cậu ấy biết các cậu không trách cậu ấy, có lẽ sẽ từ từ thấy yên tâm, từ từ khôi phục lại ‘chỉ số thông minh’ của mình.”
Trần Hạo nói: “Tôi thấy Nhất Phàm nói có lý đó, đợi tìm được cơ hội, chúng ta sẽ giả vờ nói sau lưng cậu ấy suy nghĩ của chúng ta, còn cả việc thiếu chút nữa chúng ta bị hại chết.”
Sau khi ăn xong, mọi người cũng không rời đi luôn.
Mộ Nhất Phàm lại bị dẫn vào một phòng, bị tống vào trong không gian tắm cho hết ‘mốc meo’ và hút linh khí để cơ thể thêm khỏe mạnh.
Đến khi tắm xong đi ra, mọi người đến là thần bí mà rời khỏi biệt thự của Chiến Quốc Hùng.
Mộ Nhất Phàm thúc cùi chỏ vào người Chiến Bắc Thiên, nhỏ giọng nói: “Bắc Thiên, anh có thấy bọn họ cười đến là gian không?”
“Không.” Chiến Bắc Thiên xoa xoa tóc anh: “Anh còn bận việc, em quay về chỗ ông em nghỉ ngơi trước đi.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Chẳng phải anh nói sau này sẽ không còn bận nữa sao?”
“Nốt ngày hôm nay là xong, sau đó sẽ nghỉ một tháng, không làm gì nữa, dẫn em ra ngoài du lịch.”
Mộ Nhất Phàm liền cười tươi: “Được, anh đi đi, em ở đây chơi cùng với hai ông.”
Mộ Khiếu Hổ và Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn nhau, khẽ ho một tiếng, đứng dậy nói: “Ông Chiến, tôi hơi mệt trong người, về nghỉ ngơi trước đây, ông cũng nên nghỉ ngơi nhiều vào, tối tôi lại tới chơi cờ với ông.”
Chiến Quốc Hùng nói: “Tôi tiễn ông.”
Mộ Khiếu Hổ khoát khoát tay: “Không cần, Nhất Phàm, cháu theo ta về đi.”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm và Mộ Khiếu Hổ rời đi.
Chiến Quốc Hùng đứng ngoài cửa, mãi tới khi không thấy họ nữa, mới xoay người quay về đại sảnh, ngay lập tức, không biết nghĩ tới cái gì, liền hỏi Thái Nguyên: “Lão Thái này, cái hộp lần trước ông Mộ đưa còn đó không?”
Thái Nguyên đang dọn dẹp vội nói: “Còn, để tôi mang tới cho lão gia.”
Một lát sau, Thái Nguyên cầm chiếc hộp Mộ Khiếu Hổ đưa mang tới phòng khách.
Chiến Quốc Hùng nói: “Ông mở ra xem đi.”
“Vâng.”
Thái Nguyên mở hộp ra, bên trong đựng một chiếc đĩa tròn màu đen: “Cái gì vậy?”
Ông cầm lên nhìn: “Hình như là đĩa DVD.”
Chiến Quốc Hùng hỏi: “Đĩa DVD gì?”
“Mặt trên bị bôi màu đen, không nhìn ra là đĩa gì.”
Chiến Quốc Hùng nói: “Ông bật lên xem xem.”
“Vâng.”
Thái Nguyên cho đĩa vào đầu đĩa, sau đó, ngồi xuống cùng Chiến Quốc Hùng xem.
Chỉ chốc lát sau, trên tivi xuất hiện hai người đàn ông anh tuấn đang làm việc trong phòng, lúc bọn họ đồng thời đứng lên lấy tài liệu, không cẩn thận đụng vào nhau, một người đàn ông nhanh chân đỡ lấy người sắp ngã xuống.
Người đàn ông suýt ngã xuống nói câu cảm ơn, ánh mắt bị người đàn ông đỡ lấy mình kia thu hút, cứ như vậy, hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau, sau đó, gương mặt hai người mỗi lúc một kề sát.
Chiến Quốc Hùng và Thái Nguyên xem tới đây, không khỏi ngồi thẳng người, chỉ xem cảnh này thôi là đã biết phía sau sắp xảy ra chuyện gì rồi.
Quả nhiên, hai người nhanh chóng hôn nhau.
Gương mặt già nua của Chiến Quốc Hùng đỏ ửng lên, chỉ vào tivi nói: “Cái.. cái quỷ gì đây?”
Thái Nguyên thành thật nói: “Trai hôn trai.”
“……….” Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: “Đương nhiên tôi biết cái này, tôi chỉ muốn biết tại sao ông Mộ lại có cái đồ này, ông ta đâu giống cái người không đứng đắn như vậy chứ.”
“Tôi nhớ ông Mộ nói cái đĩa này là Mộc Mộc cho ông ấy.”
“Cái thằng nhóc này, thứ này mà nó cũng dám cho ông nó xem, nếu là tôi, tôi đã chặt chân nó từ lâu rồi.”
“Ưm~~~a~~~” Trong TV truyền tới tiếng rên rỉ.
Hai người tập trung nhìn, hai người đàn ông trong TV đã nhanh chóng cởi quần áo đối phương, lộ ra nơi hùng vĩ.
“Đúng là đồi bại, lão Thái, mau tắt đi.”
“Vâng vâng.” Thái Nguyên lấy lại tinh thần, vội đứng dậy.
Đúng lúc này, ở cầu thang truyền tới tiếng của Chiến Lôi Cương: “Bố, có chuyện gì vậy? Hình như con nghe thấy tiếng gì kì kì?”
Một giây sau, ánh mắt ông dừng trên TV, lúc này, cả người cứng đờ ra.
Ông thật không ngờ cha mình lại có khẩu vị này.
“Sao vậy?” Dương Phượng Tình theo xuống tầng cất tiếng hỏi, Chiến Lôi Cương lấy lại tinh thần, vội che mắt vợ mình: “Không có gì.”
Ông kéo vợ mình nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Chiến Quốc Hùng: “………”
Thái Nguyên: “…………..”
Một lúc sau, Chiến Quốc Hùng mới ôm gương mặt già nua của mình nói: “Lão Thái, lần này chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Thái Nguyên: “……………..”