Lâm Tử Dương bị dọa sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
Sau khi Ôn Hủ Hủ xử lý Hoắc Tư Tinh cô cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.
Bốn giờ chiều, cô phải đi đón ba đứa nhỏ.
“Thật ngại quá, tôi phải tan ca trước, bệnh nhân này anh giúp tôi xem nhé. Chờ ngày mai đi làm, tôi xem lại có thể phẫu thuật hay không?”
Trước khi rời đi, Ôn Hủ Hủ đặc biệt dặn dò bác sĩ trực ban hôm nay chú ý nhiều hơn đến một bệnh nhân bị thủng màng khí.
Bác sĩ nhận lấy bệnh án, gật đầu.
“Được, chủ nhiệm. Nhưng loại bệnh nhân này có phải thuộc về chuyên môn của cô đâu? Cô là trung y, cần giải phẫu cô cũng không giúp được gì?”
“Nghe nói bệnh nhân đó dị ứng với thuốc mê, cho nên viện trưởng bảo tôi làm phẫu thuật gây mê bằng phương pháp châm cứu.”
Ôn Hủ Hủ vừa cởi áo blouse trắng, vừa giải thích với vị bác sĩ này một câu.
Loại chuyện này đúng là thường xảy ra. Có vài người bẩm sinh đã dị ứng với thuốc mê, lúc đó bệnh viện chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để gây mê cho bệnh nhân.
Mà thuật châm cứu của Trung y là tốt nhất.
Ôn Hủ Hủ rời khỏi bệnh viện, đến nhà trẻ đón con.
Tối nay làm gì đây?
Trên đường đi cô vắt óc cô suy nghĩ bữa tối nên xử lí thế nào đây.
Dù sao, buổi tối không chỉ có ba mẹ con bọn họ ăn cơm.
Thế nhưng, sau khi gặp ba đứa trẻ, cô lại phát hiện cả ba đứa nhỏ đều ủ rũ.
“Ba đứa con làm sao vậy? Sao giống như bánh đa nhúng nước vậy?” Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, tò mò hỏi.
Mấy đứa nhỏ: “…”
Nhược Nhược như thể đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị Mặc Bảo uyển chuyển ngăn lại.