Tả Ấn nghe xong ham muốn, dục vọng của Tần Kiêu cũng muốn rợn cả tóc gáy, đây thật sự là điên cuồng muốn chiếm làm của riêng cộng với yêu sâu đậm đến tận xương tủy, bây giờ còn tốt, còn không có chuyện gì xảy ra là vì Tần Kiêu cảm thấy có thể chiếm cô cho riêng mình.
Nếu như có một ngày, hắn mất đi cô… Má ơi, Tả Ấn mới nghĩ một chút thôi đã thấy đau trứng.
Tần Kiêu hiểu được mấu chốt của vấn đề, cũng biết mình phải thu lại răng nanh. Tuy chỗ mà Tả Ấn đề nghị hơi xa nhưng vừa quẹo cua là đã có một phố ăn vặt, cực kỳ náo nhiệt.
Tô Lăng giải quyết một bụng tâm sự xong, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều. Cô sợ nhất là mang rắc rối tới cho Tinh Thần, dù sao đạo diễn Đổng tốt bụng đề cử cô, nếu cô lại hại Tinh Thần thì cô sẽ khó chịu cả đời mất.
Phố ăn vặt vô cùng ầm ĩ, vừa khéo đây là giờ ăn cơm, trên đường nhộn nhịp, đèn đuốc trong hàng quán cũng sáng trưng.
Trong mắt Tần Kiêu hiện lên vẻ chê bai.
Nhưng nghĩ tới lời của Tả Ấn, hắn quay đầu lại thì bộ dạng bình thường như cũ: “Muốn ăn gì?”
Tô Lăng chớp mắt nhìn hắn, mềm mại đáp: “Gì cũng được.”
Câu trả lời của đa số loại người phật hệ.
Dù Tần Kiêu không nhìn chằm chằm cô nhưng hắn vẫn quan sát cô đang nhìn cái gì.
Đi không bao xa thì hắn thấy cô quay đầu lại hai lần.
Tần Kiêu đã chê cái hàng quán kia tới tận chân trời! Trong đầu hắn nghĩ, có mẹ gì để nhìn chứ, dẫn em đi ăn cơm Tây được không, song khi lần thứ hai cô quay đầu thì hắn đã có quyết định.
“Đi thôi.” Hắn dẫn cô vòng lại, đi tới tiệm tôm càng cay Tiểu Long.
Chủ tiệm thấy Tần Kiêu lạnh mặt đi vào còn tưởng rằng hắn tới phá quán.
Cho đến khi cô gái nhỏ xinh đẹp ở sau lưng hắn thò đầu ra, nhẹ nhàng kéo tay áo Tần Kiêu, nhỏ giọng nói: “Tần Kiêu… Hay thôi đi, chúng ta đổi sang quán khác được không?”
Cô biết Tần Kiêu không ăn cay, thật ra cô cũng không ăn được đồ nào cay quá, chẳng qua là thèm mùi vị đó thôi.
Dì Đinh đã từng lặng lẽ giải thích cho cô, lúc Tần Kiêu còn trẻ, ở nhà không có ai quan tâm hắn hết.
Mấy năm đó hắn chơi game và đánh nhau, hiếm khi về nhà, cũng không xem trọng thân thể của mình, sau đó mắc phải bệnh dạ dày, không ăn được đồ quá cay. Sau này tiếp quản công việc bận rộn của Tần thị, thường thường đảo lộn ngày đêm, bệnh dạ dày càng nghiêm trọng hơn.
Thế nên vì chăm sóc sức khỏe của hắn, đa số đồ ăn của biệt thự đều làm thanh đạm.
Sau này Tô Lăng biết, cũng chỉ ăn mấy món thanh đạm thôi. Khi đó cô chưa hận hắn như vậy, lòng dạ cũng không lạnh như băng giống sau này. Cô biết đau lòng cho hắn, khi ở biệt thự còn lên mạng tìm cách chăm sóc dạ dày.
Lúc đó dì Đinh cười tủm tìm, khuôn mặt tràn đầy ấm áp.
Nhớ lại những thứ này, giống như chuyện đã trôi qua rất lâu vậy. Suýt nữa cô đã quên, mình cũng đã từng nghĩ rằng sẽ báo đáp hắn thật tốt, chăm sóc hắn thật tốt.
Tần Kiêu không lên tiếng mà đã ngồi xuống cái bàn trống.
Hắn không chê mấy nơi như thế này, hắn chỉ chê cái bầu không khí này thôi, lúc còn đi học, hắn cũng không thích chỗ ồn ào, ầm ĩ tiếng người như thế.
Tô Lăng lo lắng ngồi xuống, cô hỏi hắn: “Anh có thể ăn cay sao?” Cô không thể nói thẳng ra là hắn không thể ăn, nhưng cô cũng chẳng biết tại sao Tần Kiêu lại tới đây, mặc dù cô… Có hơi muốn ăn, song chẳng lẽ hắn cũng muốn ăn?
Tần Kiêu cười một tiến, dáng vẻ rất bình bĩnh: “Có thể chứ.”
Đồ cô thích, cho dù có tệ thế nào, hắn cũng phải cùng cô. Tô Lăng: “”…” Uầy, cô nói tiếp thì lại không hay.
Tiệm này làm ăn tốt, động tác của ông chủ cũng mau lẹ. Tần Kiêu để cô gọi thức ăn, cô chọn đồ hơi cay nên mua thêm hai chai nước suối.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Tần Kiêu nhìn một mảng lớn tôm đỏ mà muốn lật bàn, mẹ nó chứ hơi cay. Nhưng trên mặt hắn vô cùng hờ hững, rửa tay xong thì quay lại lột tôm cho Tô Lăng.
Tô Lăng cũng sợ ngu người, cái này… Tiêu chuẩn của chỗ này có phải không giống với trường học của bọn họ không vậy? Nhưng thoạt trông ăn rất ngon.
“Nếu không thì chúng ta đừng ăn nhé?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ăn chứ, ăn hết.”
Tô Lăng đã quen viết hết tâm tình vào đôi mắt sáng ngời trong trẻo, ông trời cho cô đôi mắt sạch sẽ nhất, cô đáp lại tình cảm chân thành nhất.
Mà con người Tần Kiêu đen nhánh, không nói một lời, lột xong phần của cô rồi mình cũng ăn một ít.
Tô Lăng thấy sắc mặt của hắn không đổi, cũng không kìm được mà nghi ngờ rằng cái người không ăn cay được ở kiếp trước, đều là một người ư? Đời này hắn có thể ăn cay?
“Cay không vậy? Tần Kiêu, anh muốn uống nước không?” Cô cũng không biết bệnh dạ dày của hắn nghiêm trọng tới mức nào, nhìn dáng vẻ không có cảm giác của hắn, cô không khỏi thở phào một cái.
“Không cần.” Con ngươi hắn mềm đi: “Đừng uống cái này, em uống sữa tươi nhé?”
Cô do dự một chút, không nhịn được mà muốn hỏi cái vấn đề đó: “Sao anh luôn muốn tôi uống sữa tươi thế?”
Con ngươi hắn mang theo ý cười: “Ở đâu ra nhiều tại sao như vậy, em còn nhỏ, uống sữa nhiều tốt cho sức khỏe.” Thật ra thì hắn chỉ cảm thấy cô là một người vô cùng ngoan ngoãn, tốt đẹp, hẳn rất thích uống sữa tươi.
Tô Lăng nhỏ giọng bẻ lại: “Tôi hai mươi.”
Ừ, có thể kết hôn rồi.
Hắn nhịn cười, mặt không đổi sắc mà ăn xong bữa cơm này với cô.
Bọn họ ăn xong đã chín giờ rưỡi, sắc trời bên ngoài đã phủ lên màu mực tàu.
Tần Kiêu lái xe đưa cô về trường, là cổng số 3 ít người.
Hắn trả khẩu trang cho cô, Tô Lăng đeo lên, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Hắn trộm được thêm nửa tiếng, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhìn Tô Lăng từng bước, từng bước đi vào trong sân trường.
Tần Kiêu ngừng xe ở chỗ tối, chiếc xe này của hắn quá rêu rao, nếu như có người nhìn thấy hắn đưa cô trở về, tình hình của cô sẽ không ổn lắm.
Nhưng hắn thấy ánh đèn lờ mờ kéo dài bóng dáng yểu điệu của cô, còn cô thì chẳng quay đầu lại một lần nào thì bỗng dưng hắn cảm thấy vô cùng chua xót.
“Tô Lăng.”
“Hở? Sao vậy?” Cô gái quay đầu lại.
“Em có muốn biết Tả Ấn nói sao không?”
Cô chợt sinh ra một loại sợ hãi, tình cảm Tần Kiêu đối với cô… Loại tình cảm đó, thật sự không bình thường sao?
Cô không dám hỏi, nhưng hôm nay hắn chủ động hỏi. Tô Lăng hơi căng thẳng: “Nói như thế?”
Hắn cười nói: “Tôi không bị bệnh, thật sự không bị bệnh.”
Thế nên em đừng sợ tôi, đừng đối xử với tôi như vậy. Tôi không bệnh, em có thể thử không bài xích tôi hay không, đừng nói những lời có chết cũng không thích tôi.
Cô nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, chẳng nói rõ là cảm giác gì: “Vậy thì tốt, tôi về đây.”
Tần Kiêu đưa mắt nhìn bóng dáng cô hoàn toàn biến mất mới run tay che lại dạ dày đã co rút.
Chỗ đó đau đến độ hít thở thôi cũng giống như đang bị lăng trì.
Hắn vẫn còn có thể cười được, ha, cũng yếu đuối quá rồi.
Tả Ấn nói: “Tôi cảm thấy không bình thường cho lắm, nhưng cũng không có tiền lệ giống thế này, nếu như đây thật sự là bệnh tâm lý, muốn cậu buông tha cô ấy, cậu làm được không?”
Hắn không làm được, hắn biết.
Nếu như yêu cô là một loại bệnh, là một loại tội chướng, hắn bằng lòng không có thuốc chữa, cả đời đều sai lầm như vậy.