Thân phụ kết bút “
….
Di thư để lại lời lẽ sâu sắc, tình cảm đậm sâu. Năm anh em đọc xong thư thì lại khóc gào lên, ôm lấy quan tài của cha mà nức nở, tiếng khóc của họ khiến ai nấy xung quanh cũng nảo lòng. Vạn Vân Phong lúc này tới gần lượm lấy bức di thư mà đọc. Nhìn năm đứa con hiếu tử gào khóc thảm thiết, mà Linh Nhi khóc ngất đi tỉnh lại mấy lần khiến Vân Phong xót xa trong lòng. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi bước lại gần nói.
° ” năm anh em các ngươi thật bất hiếu, khiến cha ngươi không thể siêu thoát”
Dân làng xung quanh nghe vậy thì trợn mắt nhìn hắn tức giận. Năm anh em này là hiếu tử có tiếng, đang lúc tang gia bối rối mà một tên tóc trắng ở đâu tới đây nói lời xằng bậy? Dân làng định túm cổ lôi hắn đi, nhưng chưa kịp hành động thì năm anh em họ Trần lại quay sang hỏi.
– ” tiên sinh, chúng ta bất hiếu chỗ nào? Xin tiên sinh chỉ điểm”
Bọn họ không tức giận khi bị Vân Phong nói là bất hiếu, thứ mà bọn họ quan tâm là hắn nói cha bọn họ vì họ mà không thể siêu thoát. Tấm lòng hiếu thảo lớn hơn sĩ diện rất nhiều, vậy nên trong lòng năm anh em chỉ có lo lắng mà không có tức giận. Vân Phong lúc này hướng về phía quan tài mà nói.
° ” con người sống trên đời đều trải qua sinh, lão, bệnh, tử . Ai cũng phải đến lúc ra đi. Ta cũng vậy, và các ngươi cũng vậy. Cho nên hãy sống một cuộc sống sao cho xứng đáng với một lần sinh ra, để sau này chết đi không có gì hối tiếc “
Nói đến đây thì lại nhìn vào trong quan, nhìn khuôn mặt người đã khuất mà nói tiếp.
– ” các ngươi hãy nhìn khuôn mặt cha mình đi. Cho dù ông trầm mình tự vẫn nhưng khuôn mặt của ông trông thực sự rất thanh thản và mãn nguyện, điều này chứng tỏ ông đã rất hài lòng với cuộc sống của mình, hài lòng những đứa con của mình. Cuộc sống này với ông ấy cũng là viên mãn “
Năm anh em họ Trần nghe tới đây thì dìu nhau dậy, cùng nhau nhìn vào khuôn mặt cha mình. Đúng như Vạn Vân Phong nói, họ thấy cha mình đang rất thanh thản. Vân Phong đợi họ nhìn một lúc rồi mới nói tiếp.
° ” ông ấy đã mãn nguyện với cuộc sống này, bây giờ việc của ông ấy là siêu thoát xuống âm giới đầu thai chuyển kiếp. Các ngươi ở đây gào khóc thảm thiết như vậy, có nghĩ rằng ông ấy nghe thấy sẽ không nỡ rời đi và bị kẹt lại nhân gian. Nếu bỏ lỡ thời gian siêu thoát thì bị kẹt lại, linh hồn người chết trở thành ma, lâu ngày hấp thụ oán khí trở thành quỷ, như vậy các ngươi há không phải đang làm hại cha mình đó sao?”
Lời Vạn Vân Phong nói ra vô cùng thuyết phục. Năm anh em nghe vậy thì giật mình, bọn họ ngưng gào khóc mà vội lấy tay áo lau nước mắt. Vạn Vân Phong biết con người trong lúc chia ly tử biệt đều vô cùng đau khổ, không thể không khóc. Hắn lúc này vỗ về.
° ” ta biết các ngươi yêu thương cha mình, nhưng cũng hãy đặt mình vào vị trí của ông ta mà suy nghĩ. Ông ta chọn ra đi như vậy cũng là một sự giải thoát, hãy để ông ấy được yên nghỉ, việc bây giờ là lo chuyện ma chay cho ông ấy “
Năm anh em nghe thuyết phục như vậy thì cũng bớt đau khổ, cùng hướng Vân Phong mà thi lễ.
– ” đa tạ tiên sinh chỉ điểm, chúng ta sẽ làm theo lời tiên sinh căn dặn “
Vạn Vân Phong khẽ gật đầu. Từ đó năm anh em họ Trần không còn gào khóc nữa. Bọn họ bây giờ đều kìm nén nỗi buồn của mình, lâu lâu vẫn lấy tay áo gạt dòng nước mắt. Quả thật đúng là hiếu tử đáng ngưỡng mộ.