Đến khi trông thấy rõ người nằm dưới đất là Mộ Nhất Phàm, đáy mắt lập tức lóe lên một tia lo lắng, vội vã ngồi xổm người xuống, lay lay Mộ Nhất Phàm: “Mộc tiên sinh? Mộc tiên sinh? Mộc Mộc? Mộc Mộc?”
Mộ Nhất Phàm đang ngủ mơ nghe thấy có người gọi tên mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy gương mặt tuấn mỹ, ngáp dài một cái: “Bắc Thiên, chào buổi sáng, có phải đi ăn sáng không.”
“……….” Chiến Bắc Thiên thấy anh không việc gì, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm nghị hỏi: “Sao cậu lại ngủ ở cửa phòng của tôi?”
Mộ Nhất Phàm mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tối hôm qua tôi không ngủ được, nghĩ đi xuống một chút, lúc đi tới cửa phòng anh, tôi thấy ở đây rất thoải mái, thế là nằm xuống luôn.”
“……….” Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn cái bụng của anh, đỡ anh dậy: “Giờ còn chưa tới sáu giờ, cậu ngủ thêm một lát, tôi sẽ gọi cậu dậy ăn sáng muộn một chút.”
“Ừ.” Mộ Nhất Phàm dụi dụi mắt, ngoan ngoãn quay trở về trong phòng ngủ, thế nhưng anh làm thế nào cũng không ngủ được tiếp, đành phải đi xuống phòng khách xem tivi.
Đến tám giờ, Chiến Bắc Thiên xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn sáng quay về, Mộ Nhất Phàm lập tức đứng dậy giúp đỡ: “Bắc Thiên, hôm nay tôi phải về bên nhà cha tôi một chuyến, chắc tối muộn hoặc sáng mai mới về được.”
“Tôi đưa cậu đi.”
Mộ Nhất Phàm lập tức từ chối: “Không cần, tôi tự lái xe.”
Quay về gặp người nhà, đương nhiên phải gỡ băng trên mặt xuống, cho nên sao có thể để nam chính đưa anh về được.
Chiến Bắc Thiên khẽ nhíu mày: “Cậu không lái xe được.”
“Tôi bắt xe đi.”
Nếu Mộ Nhất Phàm đã nói như vậy, Chiến Bắc Thiên cũng không nói gì nữa.