“Ầm Ầm Ầm”
Trong cơ thể Mục Trần hỗn loạn như chiến trường. Lực phản chấn của Sâm La Tử Ấn điên cuồng phá hủy những tầng phòng ngự mỏng manh kia. Đau nhức lan tỏa khiến cơ thể Mục Trần run rẩy dữ dội.
– Chết tiệt!
Đau nhức khiến Mục Trần nhăn mặt, cắn chặt hàm răng khẽ rên lên tru tréo, kiên trì cầm cự. Lúc này nếu buông xuôi, không chỉ thất bại ngay sát vạch đích mà còn khiến cho cơ thể thụ thương nghiêm trọng.
Kinh mạch méo mó đau nhức, không ngừng lan ra. Mục Trần ướt đẫm cả người, hắn đau đến mức đầu óc cũng mơ hồ mê man.
Lúc này hắn mới chân đích hiểu được tu luyện Sâm La Tử Ấn đệ nhị ấn khó khăn kinh khủng ra sao.
Phản chấn này, phá kinh mạch bên ngoài, rồi hăm he tiến đến khí hải, khiến cho Mục Trần lạnh cả sống lưng. Kinh mạch hơi tổn thương còn chữa trị được, nhưng khí hải nát tan, thì thực đau khổ đó hắn không muốn nếm thử.
– Sì tốp đe!
Nghĩ đến hậu quả kinh khủng, tâm thần Mục Trần trấn định lại, mạnh mẽ quát lên.
Ngay lúc đó, trong cơ thể chợt hiện lên những đốm đen quanh quẩn trải dọc cơ thể, cực kỳ quỷ dị.
Những đốm đen hiện lên, hắn lại cảm giác những thứ đó như là tự phát sinh trực tiếp va chạm với phản chấn hung hãn.
“Ầm!”
Tiếng năng lượng chạm nhau trong cơ thể truyền ra, khiến Mục Trần ù cả tai, phải một lát sau mới bình thường trở lại. Ngay khi tỉnh táo, hắn trước hết cảm nhận nội thể, liền tròn mắt sửng sốt.
Vì hắn phát hiện phản chấn cuồng bạo đang bị cản lại.
– Tại sao có chuyện này?
Mục Trần mờ mịt tự hỏi, tâm thần chú ý nhìn vào những đốm đen đang nhạt dần, lặng yên biến mất.
“Những thứ này có phải linh mạch không? Tại sao không chỉ không khống chế được, mà thậm chí cảm ứng cũng không thể?”
Khổ não suy tư không có kết quả, Mục Trần đành thở ra. Xem ra chính cái thân thể mình chất chứa ít nhiều bí mật mà bản thân cũng không hay biết a.
Áp lực sinh ra ý tưởng trong lòng, Mục Trần lặng yên vận chuyển Đại Phù Đồ Quyết, kéo đám linh lực đang trải rộng ra các đường kinh mạch khắp cơ thể kéo về khí hải. Khi tất cả đều an ổn chui vào chuồng, hắn cũng cảm thấy linh lực vốn nghe lời hắn rất im lặng, đột nhiên lúc này lại rung chuyển, dao động nhộn nhạo kỳ lạ, khiến trái tim hắn đập liên hồi.
Cảm thụ rõ ràng cỗ dao động đó, Mục Trần vừa khó hiểu vừa vui mừng phấn khởi.
– Đây là… dấu hiệu linh lực muốn đột phá!
Kinh hỉ mở mắt, lập tức lấy ra thêm một Ngọc Linh quả, không chút do dự nhét vào miệng, vận chuyển Đại Phù Đồ Quyết, đem luồng linh lực mát lạnh ôn hòa kia luyện hóa, biến nó thành linh lực ám hắc, lùa hết vào trong khí hải.
Hai luồng linh lực nhanh chóng hội họp, chúng như có vẻ reo vui hoan nghênh lẫn nhau. Hắn cảm thấy rõ, linh lực trong khí hải nhanh chóng dao động mạnh mẽ hùng hồn.
Dao động liên tục một hồi mới dần trì hoãn lại, linh lực hắc ám trong khí hải lấp lánh như trời sao. So với trước, đã tăng trưởng lên gấp đôi!
Trong lều vải, Mục Trần chầm chậm mở mắt. Gương mặt khôi ngô ngập tràn vui sướng, vươn hai tay ra, mỗi lòng bàn tay đều có một đạo tử ấn như ẩn như hiện đại chúa tể ở luyện truyện chữ a
Sâm La Tử Ấn, cuối cùng hắn đã có hai đạo!
Mục Trần nhếch mép cười, hai bàn tay nắm lại. Tối nay không chỉ thành công ngưng tụ đệ nhị ấn, còn nhân cơ hội đột phá, tiến vào Linh Động cảnh hậu kỳ!
Cảm nhận linh lực mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, Mục Trần không ngăn được cảm giác khoái trá cười rộ lên.
Tối nay thu hoạch, thật đúng là rất lớn ngoài dự kiến a.
Khi Mục Trần vì đột phá mà cười như bị khùng, thì trong một lều vải khác ở doanh trại đông viện, Mạc sư cũng đột nhiên mở mắt, kinh ngạc hướng về lều của hắn, mỉm cười.
“Tiểu tử kia, thật đúng là khó lường a!”