“Nói thì dễ. Tìm ra hắn là một chuyện. Muốn giải thoát cho ta lại là chuyện khác. Ngươi biết chỉ có một cách giải thoát cho ta thôi. Sau đó, ta không cần bị trói buộc bởi thứ như câu thần chú ngu si đó nữa.”
Trúc Chi buột miệng hỏi Huyết Yêu:
“Ý của anh là người đó giống như bị dính lời nguyền ư? Có cách giải lời nguyền cho anh ta không?”
Huyết Yêu chậm rãi nói:
“Cách đương nhiên là có.”
“Nếu mình giúp anh ta, anh ta có được siêu thoát như những hồn ma khác không?”
“Cô lại muốn lo chuyện bao đồng chứ gì?”
Trúc Chi thật lòng thật dạ tuông một tràng:
“Anh cũng nghe anh ta nói rồi còn gì. Rõ ràng anh ta không muốn đi giết chóc, lại bị lời nguyền kia trói buộc. Rõ ràng anh ta cũng muốn được tự do lắm, nhưng lực bất tòng tâm.”
Huyết yêu nghiêng đầu hỏi Trúc Chi:
“Thế theo cô tự do là gì?”
“Tự do không phải là muốn làm gì thì làm. Theo tui, tự do là chuyện mình không muốn thì không nhất thiết phải làm. Dù anh ta có là quỷ hay nửa thần nửa quỷ, đã là chuyện không muốn làm thì sao phải ép buộc mình? Đằng này, còn là chuyện liên quan đến tính mạng con người nữa. Ai biết được tên chủ nhân kia còn muốn anh ta đi giết bao nhiêu người nữa chứ.”
Ba người đàn ông trong căn phòng lặng thịnh nghe Trúc Chi nói. Mỗi người hiện lên trong đầu một suy nghĩ riêng.
Nhất Uy rất đồng tình với cô, dù Vô Âm đã tìm cách giết cô và làm cậu bị thương, nhưng đây đều không phải ý muốn của gã. Nếu có cách giải được lời nguyền cho gã, Nhất Uy đương nhiên muốn giúp một tay.
Tuấn Tú hơi ngạc nhiên vì suy nghĩ của em gái anh hoàn toàn như một người từng trãi rất nhiều chuyện thương tâm. Anh bỗng dưng nhớ lại, em gái của mình đã trãi qua những năm tháng một mình đau thương như thế nào. Vậy mà tấm lòng của nó vẫn đẹp như vậy.
Vô Âm cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua. Kẻ từ khi mắc lời nguyền, chưa có ai muốn hắn được tự do. Ai cũng muốn sở hữu hắn cho riêng mình, muốn hắn làm theo ý nguyện của họ, muốn hắn giết người họ căm ghét. Chưa ai từng nghĩ hắn có muốn làm không? Cô bé trước mặt nhìn còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng suy nghĩ sâu xa làm hắn thán phục. Cô ta dường như quên luôn việc hắn đã từng giết cô.
Huyết Yêu thu lại lớp tro dưới đất. Vòng tròn biến mất. Hắn biết ngay thời khắc này, cô không còn gặp nguy hiểm nữa. Huyết Yêu nói:
“Vậy thì được. Ta sẽ giúp ngươi giải nguyền.”, Huyết Yêu nói xong, hắn kéo tay Trúc Chi về phía mình nói tiếp, “Nhưng ta cảnh cáo cô, việc giải nguyền của hắn vô cùng nguy hiểm. Có thể nguy hiểm đến tính mạng của cô. Như vậy, cô còn muốn giúp nữa không?”
Trúc Chi không hề do dự một chút nào, liền gật đầu:
“Được. Nhưng mà đầu tiên phải tìm cho ra tên hung thủ thật sự cái đã.”
Tuấn Tú ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, còn anh đi chuẩn bị nước và một chút điểm tâm cho họ dùng.
Màn đêm buông xuống đã lâu. Tiếng dương cầm từ đâu vọng tới nghe sao du dương và buồn bã. Trúc Chi nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn. Cô đưa hồn về những ngày còn nhỏ lúc ở với nội. Rồi cô chợt nghĩ: nội của cô có được đầu thai chuyển kiếp chưa, hay chỉ là một hồn ma vất vưởng ngoài kia? Nếu cô đối xử tốt với mọi người, có phải sẽ tích thêm đức cho nội của cô không?
Nhất Uy thấy không gian tự dưng yên tĩnh lạ thường. Lúc nảy, mọi người còn hăng say nói chuyện. Thế mà bây giờ họ lại giữ chế độ im lặng đáng sợ như vậy. Ngay cả Tuấn Tú cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào. Anh nhòm thức ăn trên bàn, nửa muốn ăn nửa không dám ăn.
Vô Âm nói trước:
“Nói thật, mười năm rồi ta lại xuất hiện. Lần trước ta cũng bị triệu hồi để giết một cô bé bằng tuổi cô bé này. Mấy người phải biết khi đó tâm trạng của ta rất tệ.”
Trúc Chi bất chợt liên tưởng đến Ngọc Huyền, cái chết của cổ cũng không thể tìm ra hung khí lẫn hung thủ. Cô hỏi ngay:
“Anh còn nhớ tên cậu ấy không?”
Vô Âm suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Hình như Lê Thị Ngọc Huyền. Không phải nạn nhân nào cũng nhỏ tuổi nên ta nhớ rất rõ. Cô bé đứng trong lớp học trong một buổi tối thứ bảy. Ta đã dùng cây búa nện vào đầu nó. Rồi tận mắt nhìn thấy nó chết, ta mới rời đi.”
Huyết Yêu biến ra đóa hoa sen trên tay. Hắn thổi hơi vào đó. Trúc Chi và Nhất Uy biết ngay hắn định làm gì.
Ngọc Huyền từ bích hoa sen bay ra. Cô đáp ngay bên cạnh Tuấn Tú, khiến anh suýt chút nữa hét toáng lên vì giật mình hoảng hốt. Tuấn Tú bịt miệng ú ớ không thành tiếng nào rõ ràng cả. Từ ngữ cứ như chạy đi đâu mất.
Ngọc Huyền ngơ ngác nhìn mọi người trong nhà. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra trong phòng, cũng không dám lên tiếng hỏi.
Trúc Chi nghe Vô Âm nói như vậy liền vỡ lẽ ra nhiều điều. Cô đứng dậy đi qua đi lại, tự nói:
“Nếu như vậy thì dễ đoán hơn. Có nghĩa, hung thủ giết Ngọc Huyền và tính giết luôn cả tui là cùng một người, có cùng động cơ gây án: vụ án mạng tranh chấp tình cảm nam nữ. Theo như Vô Âm nói, phải có một thứ trên người tui mới xác định được danh tính người cần được giết. Như vậy, kẻ tình nghi rất có thể là bạn của anh Thanh trong buổi gặp mặt ban nảy.”
Trúc Chi thở ra một hơi rồi nói tiếp:
“Người này bằng cách nào đó đã sở hữu câu thần chú gọi Vô Âm tới và sai khiến anh ta giết người. Cho dù không phải đích thân hắn ra tay. Tôi cũng muốn bắt hắn phải trả giá.”
Ngọc Huyền vừa nghe thấy, cô lướt nhanh đến chổ Trúc Chi. Cô ghì chặt vai của Trúc Chi lại và hỏi:
“Chuyện gì? Tìm ra ai là kẻ giết tui rồi ư?”
Trúc Chi lén nhìn Vô Âm không trả lời. Vô Âm nói thay Trúc Chi:
“Là ta đã giết ngươi.”
Ngọc Huyền nghiến răng nhắc lại:
“Ông giết tôi?”, Ngọc Huyền hét lên, “Tại sao?”
Ngọc Huyền cắn răng, cố khống chế không cho nước mắt chảy ra. Cô không hiểu mình đã gây thù chuốt oán gì với tên này (cô có bao giờ gặp hắn đâu), cũng không hiểu nổi lý do hắn ta tước đi mạng sống của cô là gì. Cô còn trẻ tuổi như vậy, bao nhiêu khát vọng, bao nhiêu mơ ước còn chưa hoàn thành. Ấy vậy mà cô đã rời xa nhân thế, rời xa gia đình, rời xa người cô yêu. Hắn ta làm sao có thể đối xử với cô như vậy?
Ngọc Huyền bỗng biến đổi thành một con ma tà ác: hơi thở cô trở nên nặng nề, đôi tay nắm lại thành nắm đấm, mắt trở nên đỏ ngầu, đôi môi trở nên tím tái, tóc tung bay, đầu bốc khói, vết đâm ở sau đầu bắt đầu rỉ máu. Cô lau vào người Vô Âm hòng bóp cổ hắn.
Trúc Chi nhớ lại lúc nhìn thấy Thiên Thanh, Ngọc Huyền cũng không giữ được bình tỉnh, suýt chút nữa hại cả anh. Cô vội vàng chạy tới cầm lấy tay Ngọc Huyền, giở giọng can ngăn:
“Bình tỉnh một chút. Không như bồ nghĩ đâu.”
Ngọc Huyền hất tay khiến cho thân mình của Trúc Chi bay lên không trung rồi đáp mạnh xuống đất.
Trúc Chi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị chịu đau. Nhưng không, cô không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Quái lạ, đáng lý lưng của cô phải chạm đất rồi chứ. Cô hé mắt xem chuyện gì xảy ra. Thì ra, Huyết Yêu trong lúc nguy cấp đã kịp đón lấy thân thể của cô ôm vào lòng hắn. Cô có thể nghe thấy nhịp tim của hắn. Cô bối rối đẩy hắn ra. Ở đây nhiều người như vậy, cô không cần diễn tuồng tình cảm ở đây.
Mắt Huyết Yêu nổi đầy gân. Hắn trừng mắt nhìn Ngọc Huyền khiến cô ả run sợ. Hắn nói từng chữ một:
“Ngươi – có – tin – ta – cho – ngươi – xuống – âm – phủ – sớm – một – chút – không?”
Trúc Chi đỡ lời ngay:
“Tui không có sao mà.”
Ngọc Huyền cúi đầu nói rất nhỏ:
“Tui xin lỗi.”
Trúc Chi vỗ vai của Ngọc Huyền an ủi:
“Nếu là tui, tui cũng hành xử giống bồ. Nhưng mà bồ phải bình tỉnh nghe đầu đuôi câu chuyện đã rồi hẵn quyết định có nên làm gì hắn ta không.”
Ngọc Huyền gật đầu. Tuấn Tú rõ ràng muốn làm gì đó. Nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu. Mọi thứ cứ rối tung lên. Từ khi nào anh nhìn thấy một con ma? Anh đâu có đôi mắt âm dương như Trúc Chi? Anh cũng chẳng phải là pháp sư như Nhất Uy càng đừng nói là thần như Huyết Yêu. Từ khi nào mà anh cũng bị cuống vào mớ rắc rồi của thế giới tâm linh như vậy? Ngặt một nổi, anh còn không làm gì giúp ích được cho em gái của mình. Nhìn thấy em mình bị một hồn ma hất tung như vậy, anh chỉ biết hét mà chẳng giúp ích được gì cho nó. Mọi chuyện như vượt sức chịu đựng của anh.
Tuấn Tú cuối cùng không chịu được mà hét lên:
“Tôi chịu đựng mấy người đủ rồi nha.”