Đi được nửa đường thì bị lạc đã vậy còn gặp đàn sói hoang chuẩn bị tấn công cô. Từ nhỏ có học một chút võ công nên nàng ta cố gắng chống cự đánh với đàn sói đó không ngờ sói ra càng nhiều sức lực nàng ấy không đủ để chống cự nữa.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì một thanh niên y phục màu đen xuất hiện trong vài chiêu đã sử lí xong đám sói hoang đó. Từ giây phút đó nàng ấy biết mình đã thích chàng trai ấy rồi! Khuôn mặt thiếu niên đó rất tuấn tú cũng có thể nói là một mỹ nam tuy không đẹp như Phong Lan Thần nhưng đối với nàng ta chàng trai đó là đẹp nhất.
Trời lúc đó cũng đã tối đen như mực chàng trai bước tới.
– Cô nương! Cô có bị thương ở đâu không?
Chàng thiếu niên đưa tay đỡ nàng ấy dậy.
– Ta không sao? Còn huynh.
Nguyệt Vân cười cười rồi nhìn lên người chàng trai đó…có vết máu. Nàng kéo tay thiếu niên đó lại.
– Huynh bị thương rồi kìa! Ở bên kia có hang động trời cũng tối rồi hay ta với huynh qua bên đó trú tạm một đêm đi.
Nguyệt Vân rất áy náy khi thiếu niên vì mình nên mới bị thương. Chàng trai lưỡng lự một chút rồi cũng đi theo nàng ấy.
…….Đến hang động…….
Nguyệt Vân lúc này đang ngồi băng bó cho chàng trai đó.
– Xong rồi.
Nguyệt Vân sau khi sử lí vết thương cho thiếu niên kia xong cũng ngồi sưởi lửa.
– Đa tạ.
Cuối cùng chàng trai kia cũng đã mở lời im lặng mãi không khí hơi gượng gạo.
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
– Xin lỗi! Tại ta mà huynh bị thương.
Từ nãy tới giờ nàng ấy mới có can đảm nói ra câu này.
– Không sao? Nhìn y phục của cô nương chắc là không phải là người ở đây? Cô nương chắc có thân thế không bình thường.
Chàng trai đó rất thông minh quan sát qua đã đoán ra được nàng ấy không phải dân thường.
– Huynh đoán trúng rồi! Bởi vì…cha ta là tướng quân của biên cương không thể về nhà nhân lúc rảnh rỗi nên ta tới biên cương ở vài tháng. Vì quá mải chơi nên bị lạc đường.
Nàng ấy không ngại nói ra thân thế của mình cho chàng trai đó biết.
– Cha cô là Nguyệt tướng quân Nguyệt Long đúng không?
Thiếu niên đó đã đoán ra được sự việc.
– A đúng rồi! Còn ta tên Nguyệt Ly! Còn huynh…ta nên xưng hô với huynh thế nào?
Tính cách của Nguyệt Vân so với lúc trong cung khác xa một trời một vực.
– Cô nương có thể gọi ta là Lạc Lạc! Ta sống ở biên cương bên Nguyệt Hoa Quốc.
Hàn Lạc Tư cũng không hề che giấu tên tuổi nói ra cho Nguyệt Vân biết. Chỉ tiếc là nàng ấy không biết Hàn Lạc Tư là Tam hoàng tử của Nguyệt Hoa Quốc tới biên cương rèn luyện. Rồi mối tình này sẽ đi đến đâu?
…- Hết chương 35-…
Tg: Dạo này mình hơi bận chút xíu nên ra chap hơi muộn! Mọi người có ý kiến đóng góp gì cho truyện mình thì bình luận nhé! Đừng quên like nha! Mình sẽ ra chap bù mấy hôm trước! Cảm ơn mọi người!️️️️