Sau khi ba người tiến vào thang máy thì một thang máy khác mở ra. Một nhóm người mang thiết bị máy quay, máy ghi hình, ghi âm hiện đại đầy đủ, nườm nượp nối đuối nhau đi vội vàng về phía phòng mà Mặc Âu vừa mới bước ra. Tất nhiên ba người bên trong thang máy khác cũng thấy bọn họ. Hàn Thiên Nhược chú ý đến trong số đó có Chu Lâm – một phóng viên có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới truyền thông của công ty Tạp Chí Huàng Thanh. Phải biết rằng anh ta là người không dễ xuất hiện ở một nơi tầm thường như thế này. Mời được anh ta xuất đầu lộ diện cũng không giàu thì sang. Xem ra, cô gái nhỏ của anh cũng không phải là một người đơn giản.
Cửa thang máy đóng lại, Hàn Thiên Nhược cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Mặc Âu. Đột nhiên, thấy Mặc Âu nhìn chăm chú vào ngực anh, thi thoảng lại đưa tay lên sờ soạng lung tung. Hàn Thiên Nhược bắt lấy cánh tay cô đang lần mò xuống dưới ngực, đen mặt gầm giọng: “Em muốn làm gì?”
Mặc Âu làm việc xấu bị bắt tại trận, hai mắt chớp chớp nhìn anh tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Cô mặc dù thấy thật đáng xấu hổ nhưng tuyệt đối không cho phép mình cũng bị người khác có thời cơ đâm chọt, trêu đùa. Cô ngẩng mặt lên ung dung đáp trả như thể người mới vừa làm chuyện xấu không phải là cô mà là một người khác: ”Tôi đang đếm xem cơ thể anh có phù hợp với chỉ tiêu của tôi hay không?”
“Không phải lúc trước em cũng đã thấy thân trần của anh rồi sao?”
Trương Gia Vỹ gào thét trong lòng: What!!! Thân trần sao! Rốt cuộc bọn họ đã làm những cái gì mà khiến Hàn Thiên Nhược phải cởi áo thế!! Suy nghĩ đen tối bắt đầu nảy sinh trong đầu Trương Gia Vỹ…
Dĩ nhiên, Hàn Thiên Nhược cùng Mặc Âu đã xem Trương Gia Vỹ là không khí cho nên cũng không để ý đến sắc mặt tận thế đến nơi của anh ta mà tiếp tục cuộc nói chuyện.
Mặc Âu: “Lúc đó tôi chỉ nhìn chứ chưa chạm vào nó”
Hàn Thiên Nhược mím môi: “Vậy sau khi chạm vào rồi thì thấy như thế nào?”
Mặc Âu vuốt cằm nghĩ ngợi: “Không mềm quá, không cứng quá, săn chắc vừa phải, cũng không có quá nhiều cơ, lại còn 8 múi… Có thể nói, thân hình của anh phù hợp với chỉ tiêu tôi đặt ra trong hành trình tìm bạn đời của mình”
Hàn Thiên Nhược cong khóe mắt: “Ý em là tôi là ứng cử viên sáng giá nhất trong tất cả các sự lựa chọn trước của em?”
Mặc Âu gật gật đầu, nhưng lại nhớ đến cái gì đó lại lắc lắc đầu.
Hàn Thiên Nhược thấy Mặc Âu gật đầu, còn chưa kịp vui mừng vì trăm hoa nở rộ đã thấy cô nhanh chóng thay đổi thành lắc đầu. Đó là lời phủ định. Hàn Thiên Nhược nhíu chặt chân mày: “Còn người nào khác sao?”