” An..An.., cô đi như thế nếu đứa bé khóc thì tôi biết phải làm sao ? Hay là…hay là để tôi nói với Nguyệt Nhung phu nhân cho cô ở đây chăm sóc nó được không ?”
Diễm An An nghe thế đôi mắt liền lóe sáng tâm tình kích động nói.
” Được..được , vậy cô nói với phu nhân rằng tôi ở đây phụ giúp cô chăm sóc tiểu thiếu gia là được.”
Nói xong Diễm An An chậm rãi tiến đến ngồi xuống bên cạnh chiếc nôi mà chăm sóc con mình một chút cũng chẳng rời, mà Lạc Tu Minh ánh mắt nhìn Diễm An An có chút hài lòng rồi lại chẳng để tâm lắm mà tập trung vào công việc của mình.
Với mối quan hệ lợi ích giữa Hứa Di và người nhà họ Lạc thì chỉ sau vài câu nói Nguyệt Nhung phu nhân đã đồng ý với yêu cầu của cô chấp nhận cho Diễm An An ở bên cạnh phụ giúp Hứa Di chăm sóc đứa bé.
Nhưng mà thời gian lại thấm thoát trôi qua thật nhanh khung cảnh ái ngại xuất hiện lên, về đêm sau khi dùng bữa xong thì ba người lại về chung một căn phòng tuy không gian rất rộng lớn nhưng mà cho Diễm An An cảm thấy rất khó xữ.
Có nói như thế nào đi chăng nữa hai người kia cũng là vợ chồng mới kết hôn còn cô chỉ là một người làm mà thôi nếu phá đám hạnh phúc gia đình của người khác thì không hay lắm.
Diễm An An đưa ánh mắt về hướng thì thấy Lạc Tu Minh đang nhàn nhã nằm trên chiếc giường mềm mại mà xem tin tức, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên mái tóc đen mứt kia có những giọt nước đang rơi xuống nhìn tà mị vô cùng.
Mà Hứa Di thì đang ngồi trên chiếc bàn trang điểm chỉnh chu lại nhan sắc của mình bằng những mĩ phẩm đắt tiền trông bộ dáng rất là thành thục.
Diễm An An dự tính ở trong đầu nên chẳng do dự nữa mà đi đến bên cạch Hứa Di nói nhỏ.
” Nhị thiếu phu nhân, trời cũng đã khuya rồi tôi ở đây cũng không tiện lắm. Nếu như nữa đêm đứa bé có khóc thì cô gọi điện thoại có tôi là được.”