Nhiều năm không gặp, mới đầu Phó Uẩn căn bản không nhớ ra cô là ai, chỉ cảm thấy khá quen mắt, ngoài ra thì không có suy nghĩ gì khác.
Ngược lại, Lục Dĩ Ngưng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với Phó Uẩn.
Dù sao trước kia khi vẫn còn đang yêu Đường Mộ Bạch, mỗi giờ mỗi phút cô đều xem Phó Uẩn như mẹ chồng tương lai của mình, trước mặt bà đều không dám nói lớn tiếng, kể cả bây giờ, bà là trưởng bối lại còn là người đã từng dạy mình, Lục Dĩ Ngưng vẫn rất lễ phép mỉm cười, “Cô Phó.”
Phó Uẩn vẫn chưa nhớ ra, bà hơi lắc đầu nhẹ, “Cô bé, dì từng dạy cháu à?”
Nghĩ đi nghĩ lại, bà cũng chỉ nghĩ đến khả năng này.
Lục Dĩ Ngưng gật đầu, “Môn tự chọn Thưởng thức âm nhạc hồi cháu học năm nhất là dì dạy ạ.”
Phó Uẩn “À” một tiếng.
Vẫn là nhìn rất quen mắt.
Theo lý mà nói, bà từng dạy cả hàng nghìn học sinh, nếu chỉ dạy có nửa năm không thể nào lại quen như vậy được, bà lại hỏi: “Cháu học ngành gì thế?”
“Nhiếp ảnh ạ.”
Trong khi trả lời câu hỏi này Lục Hân Dung đã kéo Lục Dĩ Ngưng đến bên cạnh bàn mạt chược, đè vai đẩy cô ngồi vào vị trí ban đầu của mình, rồi đứng sau lưng cô cúi người nhỏ giọng dặn dò: “Từ nãy đến giờ bị thua mất mấy ngàn rồi, Tiểu Nghi mau giúp cô gỡ lại đi.”
Lục Dĩ Ngưng thẳng vai, vừa mới gật đầu, lại nghe thấy Phó Uẩn ở phía đối diện hỏi tiếp: “Khóa bao nhiêu vậy?”
“Khóa 12 ạ.”
Phó Uẩn rút một quân bài, lúc ném lên bàn mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ mà “A” một tiếng: “Là cái kia…”
Có lẽ ý thức được nói ra sẽ làm cô gái nhỏ xấu hổ, Phó Uẩn cười nhẹ, kịp thời dừng lại câu chuyện: “Dì nhớ ra rồi.”
Dừng một chút, bà lại nhìn sang Lục Hân Dung mới vừa ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Ngưng: “Đúng thật là xinh hơn trước rồi.”
Câu này là nói thật.
Sự thay đổi của con gái trước và sau đại học thường không nhỏ, tuy không so được với phẫu thuật thẩm mỹ nhưng cũng không kém hơn là bao, hơn nữa tóc cũng dài ra rồi, vẻ dịu dàng nữ tính cũng nhiều hơn, Phó Uẩn không nhận ra cũng là bình thường.
Những người ngồi đây đều là người quen biết đã lâu, đến độ tuổi này, có lời gì cũng không thích giấu giếm nữa, Phó Uẩn vừa dứt lời, lập tức lại có người hỏi tiếp: “Cô bé tên gì vậy?”
Lục Dĩ Ngưng rất có trách nhiệm, vừa nghiêm túc nhìn đống bài lộn xộn mà Lục Hân Dung bỏ lại, vừa trả lời: “Lục Dĩ Ngưng ạ.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp qua sinh nhật tuổi 25 rồi ạ.”
“25 rồi à, có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Lục Hân Dung chen lời, “Con bé này lớn như vậy rồi thế mà chưa bao giờ nghe nó nói với chúng tôi về chuyện hẹn hò…”
Người nọ lại tiếp tục nói: “Dì có một đứa cháu trai hơn cháu một tuổi, hay là có cơ hội dì giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé?”
Lục Dĩ Ngưng nghe đến đây liền hiểu, mấy vấn đề trước đều chỉ để làm đệm cho câu này.
Cô đánh ra một quân bài rồi ngước mắt nhìn dì kia cười nhẹ, “Cảm ơn dì, nhưng giờ cháu chưa có ý định tìm bạn trai ạ.”
Lục Hân Dung gật đầu, “Cứ để tự nhiên là được, dù sao 25 tuổi cũng vẫn còn trẻ.”
Lúc này người nọ mới từ bỏ ý định giới thiệu cháu trai mình.
Trên chiếu bài hầu như sẽ không có lúc nào tẻ nhạt, một đám người tán gẫu trên trời dưới biển, sau mấy ván, thấy Lục Dĩ Ngưng đã hoàn toàn gỡ lại được số tiền Lục Hân Dung thua mất, lại không nhịn được quay lại chủ đề: “Tuổi còn trẻ vậy mà đã thành thánh bài rồi cơ đấy.”
Lục Dĩ Ngưng cười, không nói gì.
Phó Uẩn nhìn cô mấy lần, trí nhớ của bà không tồi nên vẫn còn nhớ mang máng cô bé này đã từng thích con trai mình, bà cũng không phải loại người trực tiếp khiến người khác khó xử, chỉ hỏi: “Dĩ Ngưng xinh đẹp như vậy, chắc cũng từng có bạn trai rồi đúng không?”
Bàn tay ra bài của Lục Dĩ Ngưng ngừng một chút, cũng không phủ nhận, khóe miệng mất tự nhiên cong lên, “Vâng ạ.”
Lục Hân Dung kinh ngạc: “Con từng có bạn trai rồi á?”
Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, không có gì để nói lại.
Sau vài giây trầm mặc, cô sợ Lục Hân Dung hoặc một người khác nào đó sẽ hỏi chi tiết nên liền nói trước, “Hôm nay con còn vừa gặp anh ấy rồi.”
Nói xong, mấy người nháy mắt liền không muốn chơi bài nữa, đồng loạt bỏ bài trong tay xuống, trợn trừng mắt nhìn sang.
Lục Dĩ Ngưng mím môi: “Hình như gần đây anh ấy sống không được tốt lắm.”
“Sao lại thế?”
“Còn đang phải dán màn hình cho người ta ở dưới gầm cầu vượt nữa đó.”
Ánh mắt Phó Uẩn nhìn cô thoáng chốc tràn ngập đồng tình, tựa như là tận mắt chứng kiến quá trình một đóa hoa nhài cắm phải bãi phân trâu.
Quả nhiên, không có tiền đồ bằng con trai mình.