– Dobby đã nghe tên tuổi của cô khi đọc mẩu báo dưới sàn và khi cậu chủ nói chuyện với ông chủ. Ông chủ bảo…
Thấy những biểu hiện kì lạ của Dobby, tôi vội nhấc bổng nó lên.
– Bạn chưa nói gì, và tôi cũng chưa nghe gì hết. Bạn không phải tự trừng phạt mình.
– Mọi người bảo cô Williams là người xấu, nhưng Dobby thấy không phải vậy. Cô Williams thật sự tốt.
– Cậu có thể nói rõ hơn cho tôi nghe được không?
Tôi suy nghĩ. Ngay cả gia tinh cũng biết sao? Và vì lí do gì mà họ lại cho rằng tôi là người xấu chứ?
– Xin lỗi cô Williams, cả chính quyền pháp thuật đã cấm nên…
– Vậy được rồi. – Tôi vẫn suy nghĩ. – Bạn không cần nói nữa.
Harry bước tới, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Dobby.
– Cậu là ai?
– Tôi là gia tinh, thưa ngài.
– Xin lỗi, cái gì cơ?
– Dobby là một gia tinh, tức là con yêu tinh bị ép phục vụ cho chủ nhân của nó và không được cãi lời. Chỉ khi nào chủ nhân ban cho gia tinh quần áo, nó mới được tự do, không thì phải hầu hạ chủ nhân đến chết.
– Cảm ơn đã giải thích. Vậy Dobby, cậu đến đây làm gì?
– Thưa ngài, Dobby đến để báo ngài biết, nhưng thật là khó… Dobby không biết phải bắt đầu từ đâu…
Harry lịch sự chỉ lên giường
– Mời ngồi.
Con gia tinh bỗng òa khóc nức nở khiến Harry kinh ngạc hết sức. Nó thổn thức:
– M-Mời ngồi! Chưa… Chưa bao giờ…
Harry nghe có tiếng ngập ngừng dưới cầu thang. Cậu thì thầm:
– Xin lỗi nha, tôi không có ý xúc phạm cậu hay gì cả…
Con gia tinh nấc lên:
– Xúc phạm Dobby! Không! Dobby chưa bao giờ được một phù thủy mời ngồi… như một kẻ ngang hàng…
– Vậy thì giờ có rồi đấy. Tôi ra lệnh cho cậu yên lặng, ngay lập tức.
Tôi nói, giọng nhỏ nhưng đủ để Dobby sợ hãi mà nghe theo. Bước tới trước, tôi thì thầm vào tai Harry:
– Đối với gia tinh, cậu cần phải ra lệnh nếu muốn đối xử tốt với nó. Nói thật rõ ràng và dứt khoát vào. Gia tinh không thể chống lại lệnh của chủ nhân.
– Nhưng tớ có phải chủ nhân của nó đâu! – Harry thì thào đáp lại.
– Nếu Dobby coi cậu là chủ nhân, thì cậu là chủ nhân của nó.
Nghe vậy, Harry bèn nói:
– Có phải bạn nghe lời Daisy mặc dù cậu ấy không phải chủ nhân của bạn vì cậu ấy là phù thủy không? Đừng sợ, cậu ấy không giống như những phù thủy bạn từng gặp đâu.
Dobby nín khóc, gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống giường.
– Thưa ngài, Dobby muốn cầu xin ngài một việc.
– Việc gì thế? – Harry ngồi xuống bên cạnh con gia tinh.
– Harry Potter, ngài không được đến Hogwarts năm nay, chỉ duy nhất năm nay.
– Nhưng đó mới thực sự là nhà của tôi.
– Không được! Dobby phải ngăn ngài lại! Quá nguy hiểm
– Nếu Harry không đến Hogwarts năm nay, cậu ấy có thể sẽ chết dưới tay Voldemort.
Dobby rùng mình khi nghe đến cái tên đó. Voldemort quả thật đã làm nên tiếng tăm của riêng mình.
– Tôi biết sẽ rất nguy hiểm nếu cậu ấy đến Hogwarts năm nay, nhưng sẽ còn nguy hiểm hơn nếu cậu ấy không đến. Bạn đã suy nghĩ về chuyện này chưa, Dobby?
– Dạ thưa…
Con gia bỗng nhảy xuống giường, định làm điều gì đó dại dột. Và trước khi điều đó xảy ra, tôi ra lệnh:
– Dobby! Dừng lại!
Nó bị buộc dừng lại. Mỉm cười, tôi bước tới xoa đầu con gia tinh nhỏ.
– Rồi chúng tôi sẽ giải thoát cho bạn. Vậy cho nên, bạn phải hãy đợi chúng tôi cho tới lúc đó. Và tất nhiên là không bén mảng tới Hogwarts cho tới cuối năm nay.
– Dạ vâng, thưa cô Williams.
– Còn giờ, bạn trả lại Harry mấy lá thư được chứ?
Dobby trố mắt nhìn tôi.
– Nhanh lên, không là Harry giận đấy.
Con gia tinh nghe vậy vội vàng lấy từ trong túi một mớ thư. Chắc là chiếc túi được yểm bùa chứ không thì cả đống đó làm sao nhồi nhét đủ trong chiếc túi nhỏ như thế? Harry nhanh chóng giật lấy mớ thư đó ngay và mở ra đọc.
– Vậy… Dobby xin phép trở về. Cầu chúc cho cô cậu bình an.
Tôi gật đầu. Dobby gập người cúi chào, và tách một cái, con gia tinh biến mất.