Bọn họ nhỏ giọng bàn tán, còn Minh Bảo thì đi lên tầng hỏi ý Minh Châu, chút nữa có thể đến nhà Triệu Đại Lạc ăn cơm hay không, Minh Châu đang băng bó cho Cảnh Dực, hai đứa nhỏ ló đầu vào nhìn chăm chăm mấy vết thương kia giống như rất tò mò, Triệu Đại Lạc hỏi thẳng, “Đại ca, anh bị người ta chém phải không?”
Cảnh Dực ngậm điếu thuốc nhưng không hút, chỉ dùng răng ngậm nó hóa giải cơn thèm thuốc lá, anh ú ớ nói, “Em nói xem.”
“Trâu bò!” Triệu Đại Lạc dựng ngón tay cái với anh, “Anh, người em bội phục nhất chính là anh đấy, sau này em cũng muốn giống như anh đi ra ngoài chém người.”
Minh Châu: “…….”
Cảnh Dực lấy điếu thuốc xuống, xua tay đuổi Triệu Đại Lạc ra ngoài, “Em biến ngay.”
Minh Châu ngồi bên cạnh cúi đầu hỏi Minh Bảo, “Em không ăn cơm với chị sao?”
Minh Bảo có chút rối rắm, “Em muốn ăn cơm với chị, cũng muốn ăn cơm với Lạc Lạc.”
Minh Châu dỗ dành cậu nhóc, “Ăn cơm xong rồi hẵng đi chơi với Lạc Lạc có được không?”
Minh Bảo nghe lời gật đầu, “Dạ.”
Triệu Đại Lạc nghe thấy câu này, biết mình hết hy vọng, cậu nói với Minh Bảo, “Vậy cậu ở nhà đợi tớ nhé, tớ ăn xong sẽ lập tức đến tìm cậu chơi.”
“Ừm!” Minh Bảo dứt khoát gật đầu.
Hai đứa nhỏ lại cùng nhau xuống tầng.
Minh Châu xử lý vết thương phía sau lưng cho anh, cô tháo hết băng gạc đã dính nước xuống, nhìn thấy hàng loạt vết thương dữ tợn, có những chỗ to bằng cái miệng bát, có những chỗ đầy rẫy vết dao, sau vai anh còn có một cái lỗ, không biết dùi vào sâu cỡ nào, cô chỉ nhìn chăm chú cái lỗ ấy, đau lòng đến nỗi hốc mắt chua xót.
Cô vươn tay cẩn thận băng bó lại, cuộn băng gạc dùng hết rất nhanh, cô thu dọn hòm thuốc gọn gàng, lúc quay người định rời đi, bỗng nhiên anh giữ chặt tay cô kéo vào lòng.
Ngón tay của anh ngoắc lấy cằm Minh Châu, nhìn thấy viền mắt ửng đỏ của cô, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô.
“Em đừng buồn.”
“Anh đã quen rồi.”
Anh không nói còn đỡ, anh vừa nói câu này, Minh Châu lập tức rơi nước mắt ào ào, cô ôm lấy cổ anh, khịt khịt mũi nói, “Em không muốn anh bị thương.”
Trái tim của Cảnh Dực như bị lông vũ nhẹ nhàng phớt qua, anh ôm cô thật chặt, nhỏ giọng hứa, “Được.”
——oOo——