“Cảm ơn em Hạ Hạ”
“Cảm ơn em”. Truyện Lịch Sử
“Vâng, không có gì đâu ạ”
Mộc Hạ khẽ nở nụ cười, Trí Khanh và Thảo Anh nhìn đến ngẩn cả người.
“Em cười lên đẹp lắm đấy Hạ Hạ”
“Em nên cười nhiều hơn”
“Vâng, em sẽ cố gắng ạ”
Nghe thấy vậy hai người lại cố nở một nụ cười, một nụ cười xót xa. Mẹ Đường và Ba Hải nghe được cuộc trò chuyện cũng chỉ biết thở dài. Nhưng sau đó Mộc Hạ đánh gãy hết không khí u buồn này, cậu lấy bột bôi đầy lên mặt.
“Anh cả, chị hai có thể lau dùm em được chứ?”
“Đồ ngốc, ai lại tự bôi bột lên mặt thế này”-Thảo Anh
“Đây, để anh lau mặt cho em”-Trí Khanh
Và thế là Trí Khanh và Thảo Anh làm bột bay mù mịt vì nhanh nhau lau mặt cho Mộc Hạ, đến khi mặt hai người cũng dính đầy bột. Trắng xoá như bạch tạng thì cả ba nhìn nhau bật cười, ba Hải và mẹ Đường cũng không nhịn được mà cười theo. Trong khi hai người vẫn nhắc nhở hai đứa của mình.
“Hai đứa lớn già đầu rồi còn như con nít, mau dọn dẹp chỗ đó đi”
Trí Khanh và Thảo Anh mghe vậy cũng chỉ biết đứng cười, sau đó lập tức theo mệnh lệnh mà lấy cây chổi mà quét nhà. Mộc Hạ thì lo phần bột còn lại. Khi mọi thứ xong xuôi thì cậu cũng phụ dọn một tay, vì quần áo của ba người đều dơ hết do dính bột nên khi dọn dẹp xong bọn họ lên phòng đi tắm và thay quần áo mới.
Khi ba người họ tắm rửa sạch sẽ xong thì mẹ Đường và Ba Hải đã nấu xong thức ăn, ba người chỉ việc phụ bưng ra bàn. Tối đó họ vừa ăn giao thừa vừa ngắm pháo hoa rực trời đêm. Khi về phòng Mộc Hạ đã nhận được rất nhiều phong bao lì xì đỏ thắm ngập cả phần tin nhắn.
Mộc Hạ nhắn một lượt lời cảm ơn và chúc năm mới đến cho mọi người, xong xuôi cậu nằm trên giường lướt mạng xã hội. Thấy bài đăng đêm giao thừa của mọi người thì thả tim một cái, cả nhà ai cũng đăng hình ảnh năm người chụp chung một bức ảnh bên bàn thức ăn. Còn có những bức ảnh tấu hề của ba anh em nhà cậu.