Cố Du ngữ khí nghe có chút buồn bực.
Tiêu Minh Xuyên cho rằng mình là không thích ra ngoài sao? Từ nhỏ bị đem vào trong cung, thời gian ở trong cung còn nhiều hơn so với ở nhà. Cố Thái hậu ở trong cung cũng không có thời gian rảnh rỗi làm sao còn nghĩ đến dẫn mình đi ra ngoài chơi. Căn bản không có cơ hội, đi không được.
Nhưng thật ra thời điểm Tiên đế còn tại vị, mỗi năm có cơ hội đi một chuyến đến Thái Bình Cung hoặc là bãi săn Tây Sơn.
Phụ thân Cố Du là Cố Tố là người điển hình “Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài”, trông cậy vào ông mang theo mấy đứa con trai ra cửa du ngoạn, càng không hiện thực. Đến nỗi các ca ca của Cố Du, đến khi đi học mới có thể tùy ý ra cửa, lúc đó thì Cố Du đã tiến cung.
Tiêu Minh Xuyên trước kia đối với Cố Du không thân thiện, cũng chưa bao giờ quan tâm, Cố An Chi đối với Cố Du càng phóng túng. Nên nói thật ra Cố Du muốn xuất cung đi chơi cũng sẽ không có người cản trở. Nhưng hai năm đầu tiến cung, Cố Du một lòng quấn lấy Tiêu Minh Xuyên, sao có thể một mình chạy ra ngoài chơi.
Sau khi sinh Tiêu Lĩnh, đứa bé từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Cố Du cũng không dám để nó rời khỏi tầm mắt, dù có về Cố gia cũng là vội vàng quay lại cung, đừng nói đi chơi nơi nào, căn bản không có hứng thú.
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy kinh hãi, Cố Du thật sự giận. Nếu Cố Du về sau đều như vậy, hắn làm việc nói chuyện phải cẩn thận một chút.
Tiêu Minh Xuyên hiển nhiên là đã quên, Cố An Chi mấy ngày trước mới nói với Cố Du đem Tiêu Lĩnh nuôi thành công chúa như vậy không được tốt. Mà tối hôm qua hắn lại nhắc tới Cố Du khi còn nhỏ bị nuôi như khuê nữ, khó trách Cố Du sẽ liên tưởng.
“A Du, ta có chút oan!”
Theo nguyên tắc dỗ dành “Mặc kệ có sai hay không, nhận sai rồi tính sau “, Tiêu Minh Xuyên vội nói:
“A Du, ta không phải ý tứ này. Ta thề, ta chưa từng có nghĩ như vậy, tin tưởng ta đi.”
Nhìn bộ dáng Tiêu Minh Xuyên làm như vậy, Cố Du đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì.
Quả thật, cách nói của Tiêu Minh Xuyên làm Cố Du có chút nho nhỏ không vui. Nhưng mình cũng chỉ là thuận miệng oán giận hai câu, cũng không có để ở trong lòng. Ngược lại là Tiêu Minh Xuyên xin lỗi quá mức thành khẩn, có vẻ giống như hắn chuyện bé xé ra to.
Ở trong núi vận động non nửa ngày, Cố Du có chút mệt mỏi, tùy ý tìm khối đá ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
“Nhị ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
Từ lâu, tâm nguyện lớn nhất của Cố Du là Tiêu Minh Xuyên có thể để ý tới mình, luôn đem mình để ở trong lòng. Hiện giờ, Tiêu Minh Xuyên là làm như vậy, Cố Du lại không hề yên tâm thoải mái mà tiếp thu. Cố Du thấy như đang đi trong khói mù, cảm thấy trước mắt hết thảy như là hoa trong gương, trăng trong nước.
Nói không chừng một ngày nào đó ngủ dậy sẽ phát hiện hết thảy trở về nguyên điểm, thậm chí có khả năng càng tệ hơn.
Lĩnh Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Cố Du không dám nghĩ, nếu một ngày nào đó Tiêu Minh Xuyên không hề đối tốt với Lĩnh Nhi như vậy nữa, nó có thể tiếp thu được hay không.
Nhưng mà……
Mặc kệ trong lòng lo lắng như thế nào, Cố Du trước sau không nói qua cái gì với Tiêu Lĩnh, ở tuổi tác này nó sao có thể hiểu. Chưa nói Tiêu Lĩnh, chính bản thân Cố Du cũng không thế nào chống cự được sự tấn công ôn nhu của Tiêu Minh Xuyên. Chính mình cũng làm không được, Cố Du không có khả năng đi cưỡng cầu một đứa bé ba tuổi có thể làm được.
Nhìn Cố Du ngồi xuống, Tiêu Minh Xuyên thực tự giác đi đến dòng suối nhỏ dùng túi nước lấy nước trở về. Hắn đem túi nước đưa cho Cố Du, lại từ ống tay áo móc ra khăn tay đưa tới, giúp đối phương lau mồ hôi trên trán.
Nước suối ngọt mát, vào miệng làm người ta sản khoái, Cố Du có chút khát một hơi uống phân nửa, mới đem nước còn lại đưa cho Tiêu Minh Xuyên:
“Nhị ca cũng uống.”
Tiêu Minh Xuyên tiếp nhận túi nước, đặt môi lên vị trí Cố Du vừa rồi uống, đem nước dư lại uống hết.
Cố Du chú ý tới hành động mờ ám của Tiêu Minh Xuyên, lỗ tai không khỏi có chút nóng lên, đoạt lấy túi nước đã trống không, nhỏ giọng nói.
“Ta đi múc nước”.
Liền đỏ mặt chạy mất. Tiêu Minh Xuyên tuyệt đối là cố ý.
Cố Du lấy đầy túi nước, lại ở bên dòng suối rửa mặt, thấy sắc mặt không có gì dị thường mới trở về.
Chính thời gian ngắn ngủn này, Tiêu Minh Xuyên đã ở nhóm lửa nướng thỏ hoang. Cố Du trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:
“Nhị ca, thỏ hoang nơi nào có? Củi lửa nơi nào có?”
Tiêu Minh Xuyên vừa quay con thỏ trên lửa, vừa rải gia vị, đồng thời ngẩng đầu hướng về phía Cố Du cười giải thích:
“Cái này đều là Huyền Vũ chuẩn bị, ta chỉ phụ trách đem con thỏ nướng chín.”
Cố Du nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Minh Xuyên không có khả năng làm việc vặt như vậy.
Tiêu Minh Xuyên nghe được hô hấp Cố Du có biến hóa, có chút không phục. Hắn rất muốn nói cho Cố Du là không có Huyền Vũ nhúng tay, hắn cũng săn được con thỏ, lột da rửa sạch, nhặt củi nhóm lửa, cả quá trình cũng có thể hoàn thành, chính là không nghĩ lãng phí thời gian mà thôi.
Quan điểm Cố Du từ nhỏ là “Quân tử xa nhà bếp”, trước nay không đặt chân xuống bếp nửa bước, hôm nay nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên nướng thỏ hoang, cảm giác có chút thú vị, không khỏi hiếu kỳ nói:
“Nhị ca, ta làm thử xem được không?”
Công tác chuẩn bị đã xong Tiêu Minh Xuyên đưa con thỏ sang cho Cố Du, còn nói nên như thế nào để trở đều con thỏ trên lửa, miễn cho con thỏ bị nướng khét, nói xong đến bên cạnh giúp Cố Du nhìn lửa.
Sau đó, cũng không ngoài dự kiến Cố Du đem con thỏ nướng khét. Tuy rằng không có khét đến không thể ăn, nhưng phu phu Hoàng đế đều không chấp nhận được. Cho nên bọn họ từ bỏ, chuẩn bị bắt một con mồi khác tới nướng lần nữa.
Dù sao còn sớm, bọn họ cũng chưa đói, Cố Du lại muốn tự mình động thủ, Tiêu Minh Xuyên sao có thể không đi giúp.
Mai Sơn sản vật phong phú, các loại nấm rau dại quả dại đầy khắp núi đồi, với tay là có thể hái. Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên đều phân không rõ nấm rừng có độc hay không, hái xong cũng không dám ăn, kêu ảnh vệ mang về Mai Sơn Trang đi. Vẫn là giao cho ngự trù cùng thái y giải quyết, bọn họ buổi tối trở về lại xem có thể ăn được canh nấm hay không.
Càng đi sâu vào trong rừng, đường càng không dễ đi, Tiêu Minh Xuyên một tay cầm cung tiễn, một tay nắm Cố Du, căn bản không dám buông tay.
Đột nhiên, Cố Du giơ một ngón tay, hạ giọng nói:
“Nhị ca, bên kia có con mồi.”
Tiêu Minh Xuyên cũng không thèm nhìn tới, giơ cung lên bắn ra một phát, có thứ gì ngã xuống đất.
“Hình như là trúng rồi. Nhị ca, chúng ta mau đi nhìn xem.”
Mai Sơn không có hung cầm mãnh thú, con mồi lớn nhất cũng chính là dã lộc linh tinh, bất quá cũng thực hiếm thấy, cho nên Cố Du mới có thể hưng phấn như vậy.
Tiêu Minh Xuyên trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc, gật đầu nói:
“Được, đi.”
Cố Du trực giác quá chuẩn, hắn còn chưa có phát hiện, Cố Du liền biết bên kia có con mồi, cũng không biết là con gì, cảm giác cũng không nhỏ.