Bầu không khí căng thẳng bị đập vỡ bởi âm thanh nhí nhảnh quen thuộc.
– Đi đâu á?
Thiếu nữ trên tay cầm cây xúc xích cắn dở, miệng còn đang nhai nhai. Ái Nhi vừa từ dưới canteen trường tung tăng đi lên. Từ xa đã nghe tiếng nói chuyện nên bước lại góp vui.
Thấy Long Vũ đỏ mặt đứng mím môi, sau lưng còn có Minh Nguyệt khối dưới.
Ái Nhi mới kéo áo chàng trai hỏi lại:
– Trả lời cái coi! Đi đâu mà phải đổi lộ trình?
Minh Nguyệt khoanh tay thở dài:
– Haizz, ảnh không nói theo đúng nghĩa đen đâu. Chị đúng là não nhỏ!
Long Vũ bắt đầu thấy bực bội trong lòng. Nhưng vì không muốn mọi chuyện đi xa hơn nữa nên chọn cách rút lui. Tay cậu đặt ra sau lưng Ái Nhi, giọng nói dịu dàng. Thái độ khác một trời một vực.
– Tụi mình vào lớp thôi, sắp hết giờ ra chơi rồi.
Cô gái nhỏ vừa nhai vừa thắc mắc, bên má phồng lên vì miếng xúc xích:
– Có phải hai người đang nói về cái câu gì mà…?
– Hửm?
– Muốn đi riêng thì đi một mình. Muốn đi chung thì đi cùng nhau?
Long Vũ nghe xong thì bật cười:
– Ha ha, học đâu ra đấy?
– Ủa nó là câu nói nổi tiếng mà?
– Nhưng mà phiên bản này tớ không đỡ nổi! Cậu ăn nhiều quá nên lú hả?
– C-Cậu mà trêu nữa là tớ đấm đó!
Hai người nói chuyện rôm rả bước vào lớp làm các bạn khác bất ngờ đến hóa đá.
Chỉ có Minh Nguyệt đứng nghiến răng nghiến lợi. Cô không hiểu tại sao bà chị khóa trên đó lại được chú ý.
Tại sao lại là chị ta?
…—————-…
Sóng cũ chưa qua, sóng mới đã tới.
Giờ ra về, Trần Long Vũ lại bị kéo đến phòng để dụng cụ thể dục của trường. Lần này là Hiệp. Tuy cậu ta nhỏ con nhưng khí thế rất hùng hồn.
– Những chuyện xảy ra và tin đồn từ sáng đến giờ… cậu nói rõ đi!
Vướng vào tình yêu đúng là nhức đầu. Long Vũ đứng tựa vào tường, chán nản khoanh tay lại.
– Nói gì?
– Cậu với Ái Nhi… đang hẹn hò hả?
– Không.
Nghe đến đây, Hiệp thở phào nhẹ nhõm. Trước giờ cậu không để ý đến mấy chuyện yêu đương. Nhưng bị các bạn ghép đôi nhiều quá, dần dà cũng biết rung động.
Ái Nhi tuy hơi ngây ngô, nhưng lại rất tốt bụng. Tâm hồn đơn thuần nghĩ cho lợi ích của người khác.
Được giúp một lần thôi mà trong đầu Hiệp đã chứa đựng toàn hình bóng của cô bé.
– Xong chưa? Tôi về đây.
Long Vũ mất kiên nhẫn bỏ đi. Hiệp nhìn theo bóng lưng mà mừng thầm, cậu ta vô thức tự nói với chính mình:
– Hay quá! Vậy là mình có cơ hội theo đuổi Ái Nhi rồi!
Chiếc cửa phòng thể dục vừa mở hé ra đã phải dừng lại. Long Vũ đứng im, buông tay khỏi cửa. Yết hầu cậu khẽ chuyển động.
“Không…”
Hiệp không nghe rõ những điều thiếu niên trước mặt vừa lẩm bẩm. Cậu bước tới vỗ nhẹ vào lưng Long Vũ:
– Hả? Cậu mới nói gì?
Đôi mắt sắc của chàng trai trẻ liếc sang bên, cậu gằn giọng:
– Tôi nói là không được!