“Sao vậy? Biết hôm nay Tuấn Anh đến nên cố ý mặc đồ kín cổng cao tường thế này à?”
Tôi mím môi cười.
Cậu ấy vuốt tóc tôi, nói: “Nhìn An cứ như lên đồ chuẩn bị vào nhập học ấy.”
Tôi hết nhịn nổi, cười ra thành tiếng.
“Tuấn Anh nói sai sao? Thường ngày ở nhà mặc như thế nào thì cứ mặc như thế ấy cho thoải mái. Gì mà quần tây áo sơ mi đóng thùng như chuẩn bị đi dự hội thảo cấp tỉnh vậy.”
Tôi đẩy tay cậu ấy: “Đừng nói nữa. An cười nhiều đau bụng quá.”
“Vậy thay đồ đi. Mặc bộ nào đáng yêu Tuấn Anh xem nào.”
Tôi sợ Tuấn Anh chê mình nhìn ngu ngu nên mới cố ý mặc đồ giống lúc đi học, biết trước cậu ấy muốn nhìn tôi mặc đồ ở nhà thì đã thay luôn lúc tắm rồi. Tôi lắc đầu nói: “Nhà tắm ở xa lắm. An không đi đâu.”
“Ai bắt An đi đâu. Thay tại đây đi.”
Tôi tròn mắt, hỏi: “Vậy Tuấn Anh nhảy ra ngoài cửa sổ à?”
Cậu ấy cười cười, lắc đầu: “Không. Tuấn Anh ở lại nhìn.”
Tôi bàng hoàng.
Đã ở lại rồi còn đòi nhìn?
Sao một người bình thường có thể nói lời vô liêm sỉ một cách quang minh chính đại như thế này được nhỉ?
Tôi bất lực hỏi: “Tuấn Anh không thể nói mé mé là ‘An cứ thay đồ đi, Tuấn Anh sẽ quay mặt sang chỗ khác’ được sao?”
Cậu ấy ngồi dậy bước xuống giường, nói: “Không thể! Để Tuấn Anh lựa đồ rồi tự mình mặc cho An luôn.”
Tôi kinh hãi ôm lấy chăn quấn chặt vào người. Tuấn Anh thấy vậy thì bật cười nhào xuống ôm lấy cả chăn và tôi chặt vào lòng, nói: “Đùa An chút thôi. Đừng sợ.”
Tôi thở phào, nói: “Khi nào Tuấn Anh đùa có thể báo trước không?”
Cậu ấy cười, nói: “Không. Như vậy thì không còn gì thú vị.”
“Có gì mà thú vị chứ?”
“Nhìn phản ứng của An thú vị. Đáng yêu chết đi được!”
Tuấn Anh ôm siết lấy tôi, tôi cảm nhận ấm áp một chút rồi lắc vai giãy nhẹ.
Cậu ấy ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy? Tuấn Anh siết đau hả?”
Tôi lắc đầu: “Không phải. Tuấn Anh buông ra chút, An kéo gối qua nằm chung đi. Thông cảm nhé! An chỉ có một cái gối thôi.”
Tuấn Anh nằm sát bên đầu tôi, cười nói: “Một cái gối mới tốt chứ.”
Tôi lại hỏi: “Tuấn Anh có lạnh không?”
Cậu ấy lắc đầu: “Không lạnh nhưng cho chui vô chăn nằm chung thì vô cùng cảm ơn.”
Tôi buồn cười, chia cho cậu ấy một nửa chăn.
Tuấn Anh bung lên phủ lên người cả hai rồi kéo tôi nằm gần vào bên người cậu ấy.
“Đây chắc chắn là mơ rồi.” Tuấn Anh nói.
Tôi hỏi: “Hôm nay Tuấn Anh có đi xe không?”
“Không.” Cậu ấy trả lời.
Tôi mím môi cười thầm, vậy là hôm nay cậu ấy có thể ở đây lâu lâu một chút rồi.
Nhưng khoé môi chưa cong được bao nhiêu thì Tuấn Anh giáng một tia sét xuống bên tai: “Nhưng Tuấn Anh lên thăm An được một lát thôi.”
Cậu ấy đưa tay xem đồng hồ rồi nói: “Khoảng mười phút nữa phải về rồi.”
Một lát nghe đã suy sụp tinh thần rồi, lại còn bổ sung chi tiết mười phút vào làm gì? Một lát là hai, ba tiếng. Ai nói một lát là mười phút?
Tôi ngồi bật dậy. Có lẽ vì vẫn còn dư chấn đau nên đầu ong ong khó chịu. Tôi nhăn mặt ôm lấy thái dương, Tuấn Anh cũng vội vàng ngồi dậy ôm đầu tôi hỏi han, còn xem xét vết thương bên trên xem còn chảy máu không.
Tôi đợi vơi bớt choáng váng rồi đẩy cậu ấy.
“Tuấn Anh đi về đi.”
Cậu ấy ngơ ngác hỏi lại: “Sao vậy? Chút nữa Tuấn Anh mới về mà.”
Tôi cúi đầu, nói: “Chút nữa là bao lâu? Có bao nhiêu đâu. Bây giờ hay mười phút nữa thì cũng như nhau cả thôi.”
Tuấn Anh khom người xuống rồi nhìn lên khuôn mặt tôi, cười nói: “Sao mà như nhau được. An học toán mà không biết số 10 khác số 1 à?”
Tôi không thấy vui vì cậu ấy chọc ghẹo nữa bèn quay mặt sang phía khác, nói: “Tuấn Anh bận thì đi về đi, kh…”
Tôi còn đang lấy hơi nói dang dở thì Tuấn Anh tiếp lời: “Câu sau có phải là ‘không cần phải quan tâm đến An’ không?”
Tôi liếc nhìn Tuấn Anh rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Cậu ấy ngồi gần lại, ôm tôi từ phía sau, cằm gác bên vai tôi, thủ thỉ đôi ba lời.
“Hình như Tuấn Anh đang được chứng kiến An dần trưởng thành rồi thì phải.”
“An khác mọi khi rồi.”
Tôi chẳng thấy mình khác gì cả, ý cậu ấy là sao? Tôi đang khó chịu nhưng vẫn tò mò hỏi: “Khác chỗ nào?”
“Khác nhiều. Mỗi ngày mỗi khác.”
“Nếu là trước đây An sẽ mặc kệ, Tuấn Anh muốn ở thì ở, muốn đi thì đi.”
“Dạo gần đây biết giữ Tuấn Anh rồi.”
Nghe được vậy tôi càng khó chịu trong lòng, không hiểu sao cứ ngột ngạt, bức bối. Tôi cố điều chỉnh cho giọng nói bình thường nhẹ nhàng như mọi ngày.
“An đâu có giữ. An nói Tuấn Anh về đi. Bận thì cứ đi đi. Không sao cả.”
Cậu ấy cầm lấy mấy ngón tay của tôi, sờ nhẹ lên chỗ dán băng cá nhân.
“Ừ.”
“Đúng là An nói Tuấn Anh đi về.”
“Nhưng Tuấn Anh hiểu được, An đang muốn Tuấn Anh ở lại.”
Bờ vai tôi cứng đờ, có chút sửng sốt.
“An đang giận.” Cậu ấy tiếp tục dịu dàng nói.
“Giận vì Tuấn Anh lên được chút xíu, vậy thì lên làm gì. Đúng không?”
“An đang buồn.”
“Buồn vì không được ở bên Tuấn Anh lâu hơn một chút.”
“Giống như là gieo cho người ta chút xíu hy vọng rồi lại ngang nhiên dập tắt mất.”
“An đang suy nghĩ như thế. Đúng chứ?”
“Tuấn Anh biết. Nhưng lo cho An, càng muốn tranh thủ gặp An nên nhất định phải lên tối nay.”
“An có nhận ra mình đang thay đổi không?”
“An trước đây ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng mà nhát lắm, Tuấn Anh nói một thì không dám cãi hai. Nhưng nói thật, Tuấn Anh thích An như bây giờ hơn.”
“An thích giận thì giận, thích bực thì bực, có thể la mắng, đánh chửi Tuấn Anh. Tuấn Anh từng nói mỗi lần An đánh, Tuấn Anh đều thích, không phải đầu óc Tuấn Anh bị thần kinh mà thèm ăn đòn đâu.”
“Tuấn Anh là muốn An tự nhiên thể hiện cảm xúc chân thật của mình ra ngoài. Ít nhất là đối với Tuấn Anh.”
“An trước đây sống khép kín, trong lòng buồn hay vui chẳng một ai được biết.”
“Khuôn mặt của An ngày xưa lạnh tanh, rất ít khi tỏ rõ biểu cảm.”
“Trưởng thành không phải là cứ giấu nhẹm cảm xúc của mình trong lòng mới là tốt đâu.”
“Khi nào lớn rồi An sẽ hiểu, cuộc sống áp lực cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con người vào guồng xoáy vô tận. Đến lúc đó, đôi khi muốn nở một nụ cười vô tư hay tự do khóc thật lớn cũng là xa xỉ.”
“Khi muốn khóc thì phải cố gắng nín nhịn, lúc muốn cười cũng phải làm bộ như chẳng có gì vui vẻ trong lòng.”
“Tinh thần rõ ràng bị bên ngoài chi phối nhưng kể cả quyền thể hiện cảm xúc có khi mình còn không được tự ý quyết định.”
“Ghét một người cay đắng nhưng vẫn phải nói cười vui vẻ vì họ là người đem lại lợi ích cho mình.”
Nói đến đây, Tuấn Anh bật cười khẽ một chút, nêu ví dụ liền: “Cái này nhà An bán hàng nên càng rõ nhất đúng không? Nhiều khi gặp khách khó ưa, thậm chí muốn đục vào mặt, nhưng An vẫn phải thể hiện mình đang bình tĩnh, niềm nở. Nếu không thì người này đồn người kia, xóm này đồn xóm kia, nhà An sẽ chẳng tồn tại buôn bán được đến giờ.”
Nghe xong tôi cũng có chút buồn cười, nói: “An chẳng muốn đục vào mặt ai bao giờ.”
Tuấn Anh dùng hai ngón tay làm thành người que rồi đi lướt nhẹ trên cánh tay tôi, chậm rãi hỏi: “Có chắc không? Ví như… bạn nhậu của ba An.”
Tôi lại cười, dù không thành tiếng nhưng vai đã rung nhẹ lên rồi. Cậu ấy lấy ví dụ chuẩn xác, tôi không cãi được.
Tôi đáp: “Không chắc.”
Tuấn Anh cũng bật cười, tiếp tục lướt nhẹ trên làn da tôi, sau đó để người que giậm chân tại chỗ trên mu bàn tay của tôi.
“Thích một người đến điên cuồng nhưng phải tỏ ra xa cách vì họ không có một chút tình cảm nào với mình.”
Khi nghe đến câu đó, tôi quay sang nhìn cậu ấy.
Cậu ấy cười cười, nói: “Tuấn Anh là nói về con người khi trưởng thành.”
Tôi thở phào trong lòng, vậy là không phải nói về chúng tôi.
“Con người càng lớn sẽ càng mệt mỏi.”
“Nên mong An hãy cứ vô tư sống đúng với lứa tuổi của mình như thời gian gần đây đi.”
“Thời gian trôi nhanh như dòng nước len lỏi kẽ tay. Đã trải qua rồi sẽ chẳng bao giờ quay lại được. Đừng để sau này ngoảnh lại phải nói lời hối tiếc.”
“Tuấn Anh nhìn An thu mình vào vòng tròn nhỏ từ khi bé xíu xiu. Bây giờ càng ngày càng cởi mở, mạnh dạn, có thể thoải mái thể hiện nội tâm mình ra, cũng có thể tự tin làm điều mình muốn, đối với Tuấn Anh như vậy là thành tựu rồi.”
“An có biết nhiều năm tặng cho An vỏ sò vỏ ốc, trong lòng Tuấn Anh nghĩ gì không?” Giọng cậu ấy vô cùng nhẹ nhàng, dù không biết nhưng vẫn có thể đoán trước được những lời tiếp theo sẽ rất ngọt ngào.
Tôi khẽ lắc đầu, “Tuấn Anh nghĩ gì?”
Cậu ấy hít một hơi thật sâu trên vành tai khiến lòng tôi ngứa ngáy nghiêng đầu trốn tránh.
“Lúc nhặt được vỏ ốc, Tuấn Anh đã nghĩ mình nhặt được nơi trú ẩn của An rồi. Tuấn Anh đã bắt được chỗ mà An luôn chạy vào trốn tránh rồi. Tuấn Anh đã vui vẻ, hứng khởi chạy khắp nơi nhặt hết những vỏ sò mà tầm mắt mình nhìn thấy được.”
“Tuấn Anh đã từng nghĩ, nếu lấy đi hết vỏ ốc của An, An không còn chỗ để thu mình nữa, có phải sẽ chạy ra ngoài ánh sáng tự tin đón nắng mai hay không?”
“Tuấn Anh đã nghĩ, mình có thể thay thế vỏ ốc kia, trở thành nơi trú ẩn, để ngày mưa An sẽ chạy đến bên Tuấn Anh an tâm nép mình hay không?”
“Tuấn Anh muốn trở thành nhà của An.”
“Trước kia muốn. Hiện tại muốn.”
Tim tôi nhói lên một cái. Không nói rõ được đây là cảm giác đau hay là sung sướng. Chẳng lẽ rung động quá mức thì trái tim cũng tê dại đến vậy sao? Trong lòng tôi thổn thức vô cùng… Như vậy là đủ, quá đủ… tôi không hỏi đến chuyện sau này như ngày hôm qua nữa.
Cậu ấy khẽ cười bên tai, dịu dàng nói: “Y như nhìn con trai mình nuôi mãi mới chịu lớn lên vậy.”
“…”
?
Cái gì mà con trai chứ? Còn chưa cảm động xong mà…
Tôi dùng cùi trỏ thụi ra đằng sau cho cậu ấy ngã gục xuống nệm. Ăn đau thế mà vẫn cười nham nhở được, còn dùng tay vẽ lên người tôi hình trái tim.
Tuấn Anh nói đúng. Cậu ấy là mặt trời nhỏ ngày ngày chiếu sáng tôi thì làm sao còn có thể tồn tại một cuộc đời nhàm chán, u uất được nữa. Bao nhiêu bóng tối vờn lấy đều bị cậu nhóc cười rạng ngời trước mắt này xua đuổi biệt tăm biệt tích rồi.
Tôi cũng cười thật tươi sáng nhất có thể, khoe được hàm răng trắng bóc thì càng tốt. Ở bên cậu ấy tôi đã không còn tự ti nữa rồi.
Tuấn Anh kéo tôi nằm sấp lên ngực cậu ấy, nói: “Cười xinh thế này sao Tuấn Anh đành lòng về đây?”
Tôi đã bị cậu ấy bóc bài sạch sành sanh, chẳng cần phải cố chấp nín nhịn trong lòng nữa. Tôi hỏi: “Tuấn Anh có việc quan trọng lắm sao? Phải về đi chơi net à?”
Cậu ấy nghe vậy thì cười rung hết cả lồng ngực, nhéo nhẹ eo tôi, nói: “Chơi net mà quan trọng bằng An sao?”
Cậu ấy lại xem đồng hồ rồi ôm tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, lẩm bẩm: “Đến giờ rồi. Mẹ nó! Ở bên An lúc nào thời gian trôi cũng nhanh!”
Cậu ấy đặt tôi ngồi trên giường, cúi xuống hôn lên trán tôi rồi ôm mặt tôi nói: “Giờ Tuấn Anh phải lên phố ra sân bay đón ông.”
Tôi gật đầu. Vậy thì phải về thật rồi. Gia đình quan trọng mà.
Tuấn Anh cười, không biết là đùa hay thật mà bổ sung thêm: “An quan trọng hơn ông.”
Tôi cũng cười.
Cậu ấy lại nói tiếp: “Nhưng Tuấn Anh phải nịnh ông. Mai mốt lỡ có ngày cãi nhau với bố bỏ nhà theo An, thì còn có ông ra tay nâng đỡ Tuấn Anh có tiền nuôi An chứ.”
Tôi bật cười. Người này toàn nói chuyện liên thiên.
“Nên lần này cũng là vì An. Nên An đừng buồn nha!”
“Hôm nay mục đích lên để nhìn An với hướng dẫn lại mấy món hồi sáng.”
“Tuấn Anh để trong cặp An.”
“Gậy baton An lấy phòng thân là dễ dùng nhất. Còn côn nhị khúc Tuấn Anh chưa kịp nói, định là sẽ tự mình hướng dẫn cho An sau. Nhưng bây giờ An bị ám ảnh tâm lý thì tạm thời đừng dùng, mai mốt lớn hơn nếu An thích thì hãy học sau.”
Nghe Tuấn Anh nói sẽ tự mình dạy, tôi cũng thích nhưng sợ lắm rồi nên lắc đầu: “Không. An không học côn nữa đâu.”
“Ừ, Tuấn Anh biết mà. Trong cặp còn một con dao bấm nữa. Là món Tuấn Anh thích nhất. Nhưng thứ này An chỉ được phép giữ ở nhà làm kỉ niệm thôi. Biết chưa?”
Tôi gật đầu.
“Nhớ kỹ. Không được lấy dao bấm đả thương người khác. An còn nhỏ, chưa có kỹ thuật, lỡ xảy ra điều không hay thì mệt.”
Tôi vịn lên hai cổ tay cậu ấy, nói: “An biết rồi mà. An có bao giờ đánh nhau đâu.”
Tôi của những năm cấp ba mà nhớ lại một câu này chắc phải tự phỉ nhổ chính mình. Nhưng đó là chuyện tương lai sau này. Hiện tại tôi vẫn còn là bé con ngoan ngoãn trong mắt Tuấn Anh.
Cậu ấy thở dài rồi ôm lấy tôi, nói: “Thật không nỡ về luôn. Nhớ An quá!”
Tôi cũng ôm lại vai cậu ấy, nói: “Thôi Tuấn Anh đi về lẹ không bố mẹ đợi. Ngày mai lại gặp.”
“Ừ. Ngày mai gặp.” Cậu ấy nói vậy nhưng vẫn không buông tay.
Tôi cũng không buông.
“Mấy ngày tới buổi tối Tuấn Anh không lên được. Nhưng vẫn sẽ đưa đón An đi học.” Cậu ấy thơm lên cổ tôi.
Đầu ngón tay tôi run run nhẹ, vẫn “ừm” để cậu ấy yên tâm.
Tuấn Anh đứng dậy, tôi cũng bước xuống giường lẽo đẽo theo sau. Cậu ấy vịn lên thành cửa sổ rồi nhưng bất ngờ quay lại, ôm chặt lấy tôi sau đó mới quay lưng đi, nhanh chóng nhảy xuống.
Đi nhanh thật. Tôi vươn tay ra cũng không đụng trúng được góc áo của cậu ấy.
Tôi lững thững đi về giường nằm nghiêng xuống co người lại, không hiểu sao nước mắt cứ chảy dài lăn qua sống mũi, ướt một mảnh nệm thành chấm nhỏ li ti.
Chỉ mấy tiếng nữa thôi tôi đã có thể gặp lại Tuấn Anh, mà sao trái tim đau thắt như phải xa nhau biệt tích thế này. Mai mốt cậu ấy đi rồi, tôi còn có thể chịu nổi sao?
Trái tim con người mềm mỏng nhất nhưng có lẽ cũng mạnh mẽ nhất nhỉ? Dù đau thế nào thì vẫn phải thẳng lưng mà sống tiếp thôi.
Tôi kéo chăn phủ hết lên đầu nhưng có người kéo xuống từ phía sau, vẫn giọng dịu dàng như nước cất lên: “Trùm kín như vậy làm sao mà thở?”
Tôi ngạc nhiên ngồi bật dậy, đầu lại bất ngờ choáng váng, mắt hoa lên nhưng vẫn hỏi gấp gáp: “Sao Tuấn Anh quay lại? Không phải đi nữa à?”
“Phải đi nhưng quên chưa chúc An ngủ ngon nên quay lại.” Tuấn Anh nhíu mày, xoa xoa bên má tôi, hỏi: “An khóc đấy à?”
Tôi dùng tay vội vã quẹt quẹt mấy cái để chùi mặt.
Cậu ấy ôm lấy tôi vào lòng, vỗ về: “Ngoan, không khóc. Đừng khóc sẽ đau mắt, đau đầu. Đầu An còn đang choáng đó.”
“Mít ướt như mèo con thế này sao Tuấn Anh yên tâm đi đây.”
Cậu ấy thở dài: “Sao cứ có cảm giác như Tuấn Anh đi đánh trận, để mặc vợ nhỏ ở quê nhà một mình vậy.”
“…”
“Ở nhà nhớ đừng đi lấy chồng sớm nha!”
“…”
“Nhớ đợi Tuấn Anh chiến thắng trở về đó!”
“…”
“Đừng bế con ra gốc đa đầu làng rồi bảo nó ‘chào chú Tuấn Anh đi con’ đấy nhá!”
“…”
“Tuấn Anh đấm nó toè mỏ đấy!”
“…”
Tôi không hỏi tại sao cậu ấy lại cho rằng tôi lấy chồng chứ không phải lấy vợ, rồi lấy chồng thì sao mà có con?
Tôi chỉ dựa lên vai cậu ấy cười nghiêng ngả, nói: “Không được đấm trẻ con đâu.”
“Đấm hết! Gặp thằng nào tẩn thằng đó, rồi đòi lại bé An về nhà mình. Người của mình thì mình nuôi.”
Tuấn Anh cầm bàn tay tôi lên, gỡ băng cá nhân ở đầu ngón tay tôi ra rồi dán lên cánh tay cậu ấy, nói: “Tối đi ngủ thì mở ra cho thoáng mới mau lành.”
Rồi lại hôn lên trán tôi, dặn dò: “Hôm nay ngủ sớm đi cho khoẻ. Ngoan đi Tuấn Anh thương. Khóc là Tuấn Anh sẽ buồn đấy. Ngủ ngon. Mai gặp cục cưng.”
Nói rồi lại biến mất như một giấc mộng đẹp. Tôi mỉm cười nằm dài xuống nệm, suy nghĩ miên man vậy mà ngủ quên lúc nào không hay.
Nhưng lời hứa hẹn ngày mai gặp nhau đó lại không thể thực hiện được.