Cứ tiếp tục mò mẫm đi tiếp, không ngừng bị bẫy rập cùng kỵ binh Đại Hạ công kích, nhân số giảm xuống, chỉ sợ toàn quân bị diệt cũng chưa đến được Biên Lộc Thành!
Vì vậy tiểu thủ lĩnh lần nữa hạ lệnh quay về doanh địa trươc đó, nhưng mấu chốt là muốn tu sửa lại doanh địa cần thời gian cùng sức lực, bọn họ lại mất đi nô lệ hậu cần, mất cả đêm cũng không dựng lại được.
Không có hàng rào che chắn tự nhiên không có cách nào ngăn cản công kích của kỵ binh Đại Hạ. Tất cả Man tộc tụ họp lai chỉ có thể ôm thành một đoàn bi động ngăn cản.
Vì vậy tiểu thủ lĩnh chịu kinh hách, trong lòng tràn đầy mong chờ quay về doanh địa tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng ngược lại càng lâm vào hỗn loạn.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch hội họp, thủ hạ dưới trướng biến thành 40 kỵ binh, Trình Hoài Tiềm phái hai người quay về Biên Lộc Thành báo tin.
Bản thân Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đều có chút không thể tin được, dưới tình huống đại quân Man tộc phối hợp chặt chẽ, bọn họ không chỉ hoàn thành nhiệm vụ kéo dài tiến độ hành quân, thậm chí còn có cơ hội đem tất cả Man tộc lưu lại mảnh đất hoang dã này.
Hai đội ngũ Man tộc hợp lại, nhân số may mắn còn sót lại chỉ không đến 400.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch mang theo 38 kỵ binh hoặc xuyên qua giữa đại doanh Man tộc, hoặc đi vòng xung quanh không ngừng công kích, tùy ý xâu xé Man tộc đang kinh hoàng thất thố.
Những kỵ binh theo sau hai vị trưởng quan kỳ thật cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng bọn họ chẳng thèm quan tâm, không chút sợ hãi theo sau chiến hữu đằng trước, trưởng quan chỉ thị công kích phía nào bọn họ liền công kích phía đó, dù sao Man tộc đang vì hỗn loạn, ngay cả phản kích cũng không dậy nổi.
Một đêm này, đối với Man tộc mà nói chính là ác mộng, kỵ binh Đại Hạ công kích vừa quỷ mị vừa như vô hình.
40 kỵ binh như không biết mệt mỏi không ngừng xuyên qua chiến trường, bất giác số lượng Man tộc càng lúc càng ít.
Đến khi phía chân trời xuất hiện ánh sáng, những Man tộc may mắn còn sống không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ rốt cuộc có thể tập hợp tiến hành phản kích, khiến đám kỵ binh Đại Hạ đẹp mặt!
Nhưng đến khi sắc trời hoàn toàn sáng tỏ, Man tộc vừa nhìn rõ ràng tình huống trong đầu càng thêm mờ mịt.
Chỉ thấy doanh địa khắp nơi đều là Man tộc ngã xuống, nhìn lại bốn phía, đồng bào còn đứng vậy mà không được bao nhiêu.
Trải qua thu hoạch một buổi tối, Man tộc còn sót lại không đến 100 người, mà đa phần đều là những kẻ may mắn thoát ly đội ngũ, tránh ở nơi khác. Bởi vì khoảng cách có chút xa, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm không nhìn thấy.
Trên thực tế, rạng sáng khoảng tầm 5 giờ, hai người liền ngừng lại công kích, không có cách nào, Man tộc đều đã bị chia cách rải rác khắp nơi, bọn họ liền dẫn theo thủ hạ dừng trên sườn núi cách xa chiến trường nghỉ ngơi.
Chờ đến khi sắc trời sáng hẳn, trong lúc Man tộc bận tìm kiếm đồng đội, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cũng đang tìm kiếm Man tộc.
Đột nhiên Trình Hoài Tiềm đang tuần tra hai mắt sáng ngời, đầy đẩy bả vai Hạ Thụy Trạch, Hạ Thụy Trạch theo hướng nhìn sang, thấy được tiểu thủ lĩnh đêm qua nhân dịp hỗn loạn không biết trốn đi đâu.
Rất tốt, hắn đã phát huy hết giá trị, hiện tại, đã vô dụng.
Hạ Thụy Trạch kéo căng cung tên, hướng về phía tiểu thủ lĩnh bắn liền ba phát.
Có thân vệ dẫn đầu nhìn thấy động tác của cậu, lập tức phi thân lên chắn trước người tiểu thủ lĩnh, thừa nhận công kích.
Nhưng mũi tên lại xuyên thẳng qua người hắn, đâm trúng tiểu thủ lĩnh. Tuy bị thương nhưng tiểu thủ lĩnh cũng không có quá nhiều phản ứng, hắn ngốc lăng nhìn thủ hạ xung quanh, hai mắt đỏ bừng.
Tiểu thủ lĩnh nản lòng thoái trí, mờ mịt vô thố, trong lịch sử chiến đấu giữa Man tộc cùng Đại Hạ từ trước đến giờ, chưa từng có trận chiến nào thảm hại như vậy, tên của hắn chỉ sợ sẽ trở thành nỗi nhục của Man tộc, đời đời lưu truyền.
Tiểu thủ lĩnh Nỗ Lai Cáp Nhĩ dẫn theo đại quân hơn 1600 Man tộc, thế nhưng bị hai mươi kỵ binh Đại Hạ dùng một ngày hai đêm hoàn toàn tiêu diệt, bị giết chết gần hết! Đây là trận chiến chênh lệch nhân số khiến người không dám tin tưởng!
Tiểu thủ lĩnh thất hồn lạc phách bị mũi tên tiếp theo của Hạ Thụy Trạch cướp đi ánh sáng cuối cùng trong mắt, đến lúc này, những thân vệ còn sót lại đã không tiếp tục xông ra thay hắn chắn tên.
Nơi xa đột nhiên truyền đến động tĩnh rất lớn, kỵ binh Đại Hạ cùng Man tộc may mắn còn sống đều quay đầu nhìn về hướng đó, là phía Nam.
Trong mắt Man tộc còn sống vừa dâng lên hai phần hy vọng lập tức hoàn toàn ảm đạm xuống, động tĩnh từ phương Nam, khả năng là viện binh Đại Hạ cao hơn viện binh Man tộc.
Quả nhiên không lâu sau, Mã giáo úy dẫn đầu kỵ binh, theo sau là bộ binh, xuất hiện ở gần chiến trường.
Mã giáo úy vung tay lên, lập tức kỵ binh cùng bộ binh đồng thời xuất động, bao vây lấy toàn bộ chiến trường, dưới sự chỉ huy tiến hành thu dọn xung quanh.
Lúc nửa đêm, kỵ binh Trình Hoài Tiềm phái ra quay trở lại Biên Lộc Thành, mang về một tin tức cực lớn khiến cơn buồn ngủ của Mã giáo úy bị đánh bay lên chín tầng mây.
Đại quân Man tộc đang đứng trước nguy cơ toàn quân bị diệt?
Hai kỵ binh Trình Hoài Tiềm phái đi là người đã chinh chiến suốt một ngày, tận mắt nhìn thấy đại quân Man tộc như thế nào bị dẫn dắt quay ngược về phía Bắc cùng quá trình trốn về doanh địa, tự nhiên có thể miêu tả lại rõ ràng tình huống.
Vì vậy sau khi liên tục xác nhận lại tin tức chân thật, không phải giả tạo, những kỵ binh lưu lại Biên Lộc Thành cùng những kỵ binh dẫn theo bộ binh đến tiếp viện đều lâm vào hư ảo “thế giới này không chân thật”.
Đừng nói Man tộc chưa từng có bại tích như vậy, Đại Hạ cũng chưa từng có chiến tích thế này a!
Đây rốt cuộc là vị thần tiên ân cư núi rừng từ đâu đến? Rời núi chính là để cứu Đại Hạ trong nước sôi lửa bỏng này đúng không?
Tin tức này có lẽ quá mức chấn kinh, Mã giáo úy không còn chút buồn ngủ nào, càng thêm tỉnh táo, còn chấn động hơn cả lúc nhận được tin tức Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch thu được đàn chiến mã của đại quân Man tộc.
Tóm lại, Mã giáo úy vung tay lên, quyết định toàn quân xuất kích!
Toàn bộ kỵ binh lên ngựa, suốt đêm hành quân, đuổi về phía chiến trường.
Đây cũng là lý do vì sao vừa đến hừng đông kỵ binh đã đuổi tới nơi, sau khi thấy rõ tình hình, Mã giáo úy hoàn toàn tin phục, may mà ông quyết đoán hạ lệnh suốt đêm lên đường, nếu không hai vị tráng sĩ có thể dọn sạch đại quân Man tộc, chỗ nào còn cần kỵ binh bọn họ?
Vì vậy nhanh chóng hạ lệnh bao vây chiến trường, cẩn thận dọn dẹp, sau khi bảo đảm không có cá lọt lưới, Mã giáo úy mang theo các tướng lĩnh đích thân đi tìm Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, ông nhất định phải giáp mặt khen thưởng.
Lúc này Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đang làm gì đây? Hai người thấy kỵ binh lộ diện, thế cục đã định, liền dứt khoát tránh đi không quấy rầy, hiện tại đang ở chỗ thanh tịnh “chia của”.
Tuy chưa có thông báo nhiệm vụ kéo dài kết thúc, khen thưởng còn chưa phát, nhưng một đường giết chết Man tộc, bảo rương tuôn ra không ít, không gian hệ thống cũng sắp bị nhét đầy.
Theo như tính toán của mình, Trình Hoài Tiềm phát hiện tỷ lệ xuất hiện bảo rương ở nhiệm vụ thứ hai càng bị giảm xuống, anh giết chết nhiều Man tộc như vậy, nhưng vô cùng đáng thương chỉ được 14 bảo rưởng.
May mắn chính là, so với anh, vị đồng đội Âu hoàng đại khái tuôn ra được 72 bảo rương, không gian hệ thống của Hạ Thụy Trạch thậm chí không đủ chỗ, phải dồn qua cả không gian của Trình Hoài Tiềm.
Trong hưng phấn mang theo chua xót, trong đầu Trình Hoài Tiềm nảy ra một câu: chỉ khi thủy triều xuống mới có thể nhìn ra ai đang bơi truồng.
Nghĩ lại lúc đầu làm nhiệm vụ chủ tuyến, bảo rương của Trình Hoài Tiềm đã ít hơn của Hạ Thụy Trạch, chất lượng vật phẩm cũng kém hơn của cậu một chút, nhưng tỷ xuất bảo rương xuất hiện đều rất cao, chênh lệch không quá rõ ràng.
Nhưng thời điểm làm nhiệm vụ kéo dài thứ nhất, tỷ lệ xuất hiện bảo rương của hai ngươi đã chênh lệch rõ ràng, chờ đến lúc làm nhiệm vụ kéo dài thứ hai, sự chênh lệch đã lớn đến nỗi Trình Hoài Tiềm không tin vào mắt mình.
Mắt không thấy tâm không phiền, anh liền dứt khoát không nhìn, dù sao hai người đã nhất quán sẽ chia đều, thời điểm phân chia chiến lợi phẩm đồng đội Âu hoàng nhất định sẽ không vứt bỏ anh.
Hạ Thụy Trạch đương nhiên sẽ không vứt bỏ Trình Hoài Tiềm, trên thực tế, tuy Hạ Thụy Trạch đạt được nhiều bảo rương hơn, nhưng cậu thật tình cảm thấy Trình Hoài Tiềm nên nhận được nhiều hơn.
Không có Trình Hoài Tiềm một đường lôi kéo cậu hợp tác, Hạ Thụy Trạch không tin bản thân có thể làm ra một loạt sự kiện kinh thiên động địa như vậy.
Với tính cách của cậu, sợ chỉ đủ dũng khí giết chết ba tên Man tộc, sau đó liền trốn đi đợi qua ba ngày.
Nhưng vì có Trình Hoài Tiềm không ngừng cổ vũ, chuẩn bị tất cả, Hạ Thụy Trạch nhờ đi ké mới đạt được thành tích như thế.
Hạ Thụy Trạch kiên định cho rằng đồng đội cống hiến nhiều hơn, về lý nên được chia nhiều hơn. Mà Trình Hoài Tiềm lại cho rằng, không nhờ vận may của Hạ Thụy Trạch, bọn họ cũng không chiếm được nhiều bảo rương như vậy, vì vậy sau khi thỏa hiệp, cả hai vẫn kiên trì với hiệp định ban đầu, vô luận là chiến tích hay khen thưởng, mỗi người một nửa.
Vì vậy trong đầu mang theo suy nghĩ đối phương hẳn nên được ưu tiên khen thưởng nhiều hơn, hai người bày tất cả chiến lợi phẩm trong không gian ra trước mặt.
Giây tiếp theo, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đột nhiên bị một đống lớn vật phẩm vùi lấp, cả hai ngồi ngay vị trí trung tâm, kết quả không dự đoán được số lượng chiến lợi phẩm, tính toán sai lầm, liền bị trôn vùi.
Ngẩn ra, cả hai liếc nhau, sau đó đồng thời bật cười ha hả.
May mà mấy thứ như dầu mè, hỏa dược đen, mông hãn dược gì đó không bị Hạ Thụy Trạch mang ra, bằng không nhiệm vu kéo dài này chỉ sợ sẽ lấy kết quả hố chết chính mình kết thúc, nếu tiểu thủ lĩnh Man tộc may mắn biết được tin tức này, có khi cũng phải cười sống lại.
Cười xong, cả hai bắt đầu vui vẻ kiểm kê chiến lợi phẩm, trong đó đáng chú ý nhất chính là bảo rương của tiểu thủ lĩnh, vậy mà tuôn ra được hai thanh vũ khí hạ phẩm hoàng sắc:
[ Nỏ Phá Vân (hoàng sắc hạ phẩm): lực công kích phi thường lớn, tốc độ bắn phi thường nhanh, tầm bắn phi thường dài, tốc độ mũi tên tự động thêm vào nhanh. Lúc công kích gần như không tiếng động, có thể tích trữ phát động ra mũi tên không khí. Mang theo thuộc tính kịch độc cộng thuộc tính xuyên thấu. Nguyên bộ 240 mũi tên, mỗi phút tự động khôi phục bốn mũi tên, nhiều nhất có thể chứa được 480 mũi tên ] [ Phá Không Đao (hoàng sắc hạ phẩm): lực công kích phi thường lớn, độ cứng phi thường mạnh. Mang theo thuộc tính sắc bén, thuộc tính đổ máu không ngừng, thuộc tính kịch độc, có thể tích trữ phát động đao nhận phá không dài một mét ]Hai thanh vũ khí này hoàn toàn căn cứ theo thói quen chiến đấu của Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm mà định chế ra, Hạ Thụy Trạch lấy nỏ, Trình Hoài Tiềm lấy đao.
Nói thật, chỉ dựa vào hai người bọn họ dẫn đội lai làm ra được một trận chiến tinh phong huyết vũ như vậy, có quan hệ rất lớn đến vũ khí bảo rương tuôn ra.
Nỏ tiễn cùng cung tên của Hạ Thụy Trạch đều có thể tự động bổ sung mũi tên, như vậy cũng đảm bảo cậu có thể liên tục công kích trong thời gian dài.
Trường thương, đại đao, trường kiếm của Trình Hoài Tiềm chất lượng đều hoàn toàn nghiền áp vũ khí của Man tộc, thời điểm đối chiến, hai bên va chạm có thể dễ như trở bản tay chém đứt vũ khí đối phương, vũ khí không còn, sao Man tộc có thể chống đỡ được công kích của Trình Hoài Tiềm.
Càng đừng nói trên người cả hai đều mặc áo giáp bảo hộ, cho dù trúng phải công kích, cũng không gây ra được chút thương tích nào.
Muốn chẻ củi phải mài đao, trong tay hai người có vũ khí cường hãn mới có thể thuận lợi đi đến bước này.
Vì vậy cả hai đều hiểu rõ vũ khí hoàng sắc hạ phẩm trong tay đại biểu cho cái gì.
Ngoại trừ hai món vũ khí hoàng sắc hạ phẩm, trong bảo rương của tiểu thủ lĩnh còn tuôn ra hai bộ công pháp bạch sắc thượng phẩm cùng <Xích Hoả Điểm Thương> và hai kiện bảo vật:
[ Kim La Hoa: dùng để uống, lực lượng +2 ]. truyện ngôn tình [ Bạch Ngọc Ti: dùng để uống, nhanh nhẹn +2 ]Hạ Thụy Trạch lấy cùng Bạch ngọc ti, Trình Hoài Tiềm lấy <Xích Hỏa Điểm Thương> cùng Kim la hoa.