Vũ Văn Quân Quyết nhìn bọn họ ầm ĩ, chợt khẽ cười một tiếng, cười đến cả đám triều thần rợn cả tóc gáy.
“Điềm xấu?” Vũ Văn Quân Quyết tựa tiếu phi tiếu nhìn đám triều thần kia, trầm giọng nói: “Mồng một tết hạ sinh tử anh chính là điềm xấu? Các cao nhân nào nói cho các ngươi biết? Đứa bé kia là cốt nhục cảu trẫm, là huyết mạch của Vũ Văn Hoàng triều, vậy trẫm có phải hay không cũng là điềm xấu, cả Hoàng triều này là điềm xấu! Có phải hay không Hoàng triều đến đây lụi tàn!”
Một đám triều thần bị Hoàng thượng quát lớn động cũng không dám động, Hoàng thượng làm sao lại là điềm xấu, Hoàng thượng làm sao là điềm xấu.., Hoàng thượng nói có phải quá nghiêm trọng rồi không, các đại thần vội vàng sợ hãi nói: “Hoàng thượng bớt giận, chúng thần cũng không có ý đó.”
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, phất tay áo lên, “Hoàng nhi duy nhất của trẫm bị hãm hại, từng người các ngươi lại không biết tra ra hung thủ giết hại con cháu Hoàng tộc, không dưng lại đi bịa chuyện điềm xấu! Không tìm được hung thủ, sau này Hoàng triều không có con cháu đây mới là điềm xấu! một đám dung thần!”
“Hoàng thượng bớt giận, chúng thần biết tội, chúng thần nhất định tận lực cùng nhau tra ra hung thủ giết hại tiểu hoàng tử, chẳng qua Mộ phi…”
Vũ Văn Quân Quyết nguy hiểm trợn mắt nhìn đại thần đó một cái, liền nghe Viên Nhung âm thanh có lực chợt vang lên: “Nguy an của Hoàng triều tự có Viên Nhung ta đảm đương, Trương đại nhân không cần gây khó khăn đến Mộ công tử!”
Trương đại nhân bị nói xong sửng sốt, nét mặt già nua đỏ lên, “Thần cũng không gây khó dễ cho Mộ công tử, chẳng qua là thần chỉ đang luận sự thôi.”
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, “Luận sự, không bằng bàn về chuyện hung thủ sát hại con cháu hoàng tộc! người nào nhàn rỗi đi bịa chuyện điềm xấu, trẫm liền cho các ngươi cáo lão về quê, các ngươi lại đi tin mấy lời sàm ngôn kêu ta hạ lệnh!”
“Hoàng thượng thứ tội, chúng thần biết tội!”
Nhìn đám đại thần, Vũ Văn Quân Quyết vung tay áo bào ra khỏi triều đình.
Hoàng Lan Cung
Khi Mộ Tử Thư tỉnh lại nhìn nóc giường khắc rồng vàng xa lạ có chút mê mang, sau đó chợt nhớ tới chuyện hài tử, gấp gáp sờ bụng, một mảnh trống không lập tức sốt ruột, chống thân muốn bò dậy.
Tác Tây thấy hắn tỉnh lại còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy hắn xuống giường.”
Mộ Tử Thư nhìn chằm chằm bọn họ hỏi: “Hoàng nhi đâu? Hài tử đâu rồi?”
Hắn hỏi như vậy, Hỏi Lan Hỏi Mai vành mắt lập tức đỏ, không biết lên trả lời hắn như thế nào. Bọn họ cùng nhau mong đợi tiểu hài tử, ngay cả các nàng cũng thương tâm như vậy, huống chi là công tử?
Thấy Hỏi Lan Hỏi Mai thút tha thút thít không nói lời nào, Mộ Tử Thư tâm cũng chìm xuống, run rẩy nhìn về phía Tác Tây.
“Tác Tây, hài tử đâu? Không có chuyện gì chứ?”
Tác Tây mặc dù không đến nỗi khóc thút thít như Hỏi Lan Hỏi Mai, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu, ban đầu hắn biết được trong Hoàng cung sắp có tiểu hoàng tử khi đó hắn cũng tràn đầy mong đợi, nói không đau lòng là không thể nào.
Đưa Mộ Tử Thư ngồi lại bên giường, Tác Tây khó khăn nói: “Công tử nén bi thương, tiểu hoàng tử đã không còn.”
Mộ Tử Thư sững sờ nghe lời của Tác Tây, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh như bang, kích động đẩy bọn họ ra, phải xuống khỏi giường.
“Không, ta muốn nhìn thấy hắn, hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Hỏi Lan Hỏi Mai cũng chưa từng thấy công tử như vậy, cũng không ngăn cản được, hai người đau lòng đứng ở một bên yên lặng nức nở.
Tác Tây ngăn người lại, cố gắng an ủi: “Công tử nén bi thương, tiểu hoàng tử đã được Hoàng thượng đưa đến Hoàng lăng rồi, công tử hãy lên giường nghỉ ngơi cho tốt.”
Tác Tây võ công cao cường, nội lực thâm hậu, Mộ Tử Thư há có thể chống lại được, lúc hắn đang giãy dụa đến mệt mỏi thì Vũ Văn Quân Quyết đi vào.
Thấy Mộ Tử Thư tỉnh, Vũ Văn Quân Quyết cũng vui mừng, vội vàng ôm hắn vào ngực.
Tác Tây thấy Hoàng thượng tới, thở phào nhẹ nhõm, mang theo Hỏi Lan Hỏi Mai khóc thút thít ra ngoài.
Mộ Tử Thư cũng giãy giụa mệt mỏi, yên lặng tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết, trong nháy mắt nước mắt cũng trào ra khi nhìn thấy Vũ Văn Quân Quyết, hài tử không có, hắn biết, chẳng qua là không chịu thừa nhận, không dám thừa nhận.
Vũ Văn Quân Quyết cảm giác được hắn rơi lệ trong long vạn phần đau long, ôm người đặt lên giường, kéo chăn tới đắp cho hắn, ôm vào trong ngực hôn lên trán án ủi hắn.
Mộ Tử Thư trầm mặc khóc một lát, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết, năn nỉ nói: “Quyết, ta muốn nhìn hắn một chút.”
Vũ Văn Quân Quyết trong lòng đau sót, ôm chặt người trong ngực, dịu dàng nói: “Hoàng nhi đã đưa đi Hoàng lăng rồi, để hắn yên nghỉ đi.”
Hoàng lăng không xây trong Hoàng thành, đường xá xa xôi, bây giờ thân thể hắn vẫn còn yếu, không thể đi lại nhiều, huống chi tâm tình kích động như thế, nếu đã thấy hài tử chết, không biết sẽ như thế nào, Vũ Văn Quân Quyết sao lại để hắn đi được.
“Không được, ngươi ở Hoàng Lan Cung dưỡng thân thể cho tốt, chuyện của Hoàng nhi ta sẽ an bài.”
Năn nỉ như vậy vẫn không thấy được hài tử. Mộ Tử Thư nhắm mắt lại, trầm mặc dựa vào trong lòng hắn, nhất thời lệ tuôn như suối.
Vũ Văn Quân Quyết đương nhiên cũng thấy đau lòng, nhưng vẫn lấy thân thể hắn làm chủ, đành phải làm trái ý hắn. Chuyện của hài tử, hắn biết Tử Thư khó chịu, hắn sao lại không khó chịu đây? Đây là hài tử hắn thật tâm mong đợi nó xuất thế, cũng là hài tử đầu tiên của Tử Thư, trước đó vài ngày, hắn còn muốn thay Tử Thư lấy cái tên thật hay, ai ngờ lại…
“Tử Thư, sau này sẽ tốt, bây giờ ngươi hãy dưỡng thân thể thật tốt, không nên tự thương tổn mình.”
Mộ Tử Thư nhắm hai mắt, không nói một câu.
Vũ Văn Quân Quyết vỗ lưng hắn trấn an, kêu Hỏi Lan Hỏi Mai bưng thức ăn tới, hai ngày hôn mê chưa ăn gì, nếu không ăn thì không được.
Nhận lấy cháo Hỏi Lan bưng tới, Vũ Văn Quân Quyết sờ sờ chén, nhiệt độ vừa vặn liền múc một muỗng đưa tới bên mép hắn.
“Tử Thư ăn một chút gì đi, hai ngày không ăn cơm nhất định đói bụng.”
Mộ Tử Thư nhìn chén cháo, đầu hơi nghiêng đi.
Thấy hắn không chịu ăn, Vũ Văn Quân Quyết Vũ Văn Quân Quyết uống một hớp nếm thử, sau đó múc một muỗng đưa tới miệng hắn, kiên nhẫn nói: “Mùi vị không tệ, ăn một chút, không ăn thân thể sẽ không chịu được.”
Mộ Tử Thư vẫn nghiêng đầu, không nói lời nào cũng không chịu ăn.
Vũ Văn Quân Quyết biết hắn khó chịu, bởi vì không để cho hắn thấy hài tử mà tức giận với hắn, thời điểm này hắn cũng ngàn vạn lần không nổi giận với hắn được, không thể làm gì khác hơn là để chén qua một bên, dịu dàng ôm người vào ngực, cứ ôm như vậy, lẳng lặng trấn an.
Yên lặng dịu dàng như vậy, làm cho Mộ Tử Thư một lần nữa mắt lại đỏ lên, trầm mặc chảy lệ ở trong ngực hắn.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không vội, không thúc giục hắn, chờ hắn từ từ phát tiết cảm xúc trong lòng xong, vẫn cứ yên lặng ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi hắn.