Cô hỏi: “Vậy cậu ấy nói với anh là muốn kết hôn?”
“Nó không dám.” Dịch Chí Duy nói, “Nó biết tính khí anh, nếu là hoàncảnh đối phương có vấn đề, ép nó thế nào cũng không dám nói với anh, cho dù nói với anh là nó đang yêu, nó cũng không có cái gan ấy, huống hồkết hôn——từ nhỏ nó sợ anh, tính cách lại rất hướng nội.”
“Vậy là được rồi, âm mưu của đối phương không thể đạt được.”
Dịch Chí Duy than một tiếng: “Cho nên anh càng sợ, chẳng may thật sự là như thế, nó không dám nói với anh, đối phương lại ép quá, anh thật sựkhông dám nghĩ nó sẽ làm gì! Mấy ngày nay thấy dáng vẻ của nó anh rấtlo, ngày ngày như người mất hồn vậy.”
Cô là người ngoài, chỉ có thể nói những lời an ủi: “Không thể đâu, có lẽ chỉ là trẻ con yêuđương, đối phương cũng là bạn học, giận dỗi mấy ngày, vài ngày sau là ổn thôi.” Cười một lát, lại trêu đùa:”Em có thể yên tâm rồi, em gái em mấy hôm nay rất vui vẻ, xem ra không phải là hai đứa yêu nhau.”
Anh vẫn chau màu, cô nói chút việc, anh chỉ là không có tâm trạng, cuốicùng cô cũng không nói nữa, lặng lẽ ăn xong bữa cơm, anh liền nói: “Tốinay anh về nhà một chuyến, không quay về.”
Xem ra định nóichuyện rõ ràng với Dịch Truyền Đông, mẹ anh và Dịch Truyền Đông đều ởbiệt thự ở núi Dương Minh. Anh bận, rất ít khi về nhà, đa phần đều gọiđiện về hỏi thăm việc trong nhà. Bệnh tình bà Dịch tuy luôn được khốngchế ở mức lý tưởng, nhưng vì tuổi cao và uống thuốc, phản ứng hơi chậmchạp, mỗi lần anh gọi điện đều nói chậm lại, khẩu khí như nói với trẻcon.
Nghĩ đến bà Dịch, ít nhiều cô cũng hơi áy náy. Trước đâyanh về nhà chưa từng nói với cô, nhiều nhất chỉ nói một tiếng: “Hôm nayđừng đợi anh.” Anh không có nghĩa vụ cho cô biết hành tung, dù gì họkhông phải vợ chồng, cho dù là thì sao chứ, thiên hạ không biết người vợ ở bên cạnh chồng tối nay cũng rất nhiều.
Cô đồng ý, một mìnhvề chung cư của anh. Anh đã nói không về, cô liền sớm lên giường xemtivi, trên tivi một đôi tình nhân mệnh khổ bị thế lực gia đình ép buộckhông thể ở bên nhau, ôm đầu khóc đến mức chết đi sống lại, đạo diễn vẫn chưa lỡ dịp thêm chút âm nhạc thê lương, không biết kết thúc có chết vì tình không? Cô xem lại chỉ buồn cười, có lúc cô chính là máu lạnh nhưthế, đây cũng là do Dịch Chí Duy dạy mà ra, anh từng nói :”Thà phụ tấtcả người trong thiên hạ”
Nghe thấy tiếng khóa lách cạch vanglên, cô giật bắn mình, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh đithẳng vào phòng ngủ, sắc mặt tái xanh. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, vội vàng nói: “Sao thế? Không phải nói là không về sao?”
Anh lại tức giận một trận lôi đình: “Phó Thánh Hâm! Cô giỏi lắm!”
Cô hoàn toàn sững sờ, không biết phải làm thế nào. Anh đưa tay là liềnkéo cô xuống, anh là người thích vận động, lực tay gần như vặn đứt cánhtay cô, đau đến mức nước mắt trào ra, lại không hiểu tại sao, chỉ làhỏi: “Em sao chứ?”
“Cô sao hả?” Anh nghiến răng, trong mắtgiống như là sắp tóe ra lửa. “Dịch Chí Duy tôi cả đời này chưa phục ai,hôm nay tôi phục cô rồi!”
Tóc cô bị mắc vào tay anh, cô cũng không thèm để ý, đành ngẩng mặt lên hỏi: “Rốt cuộc em làm sai việc gì?”
“Việc gì? Cô đừng có giả vờ hồ đồ với tôi!” Anh đẩy cô, cô lảo đảoloạng choạng đập vào đèn ở đầu giường, anh lại kéo cô lại, nắm lấy cánhtay cô, “Cô thật sự là thủ đoạn, cô ăn chắc nhà họ Dịch chúng tôi rồiđúng không?”
Hôm nay anh về nhà là để nói chuyện với DịchTruyền Đông, chẳng lẽ Dịch Truyền Đông thật sự yêu Thánh Khi? Dáng vẻcủa anh giống như là muốn xe cô thành trăm mảnh, cô ngấn lệ nói: “Emcũng không thường xuyên về nhà, việc của Thánh Khi em làm sao biết được?