Minh Kiều đón lấy ánh nhìn chăm chú của Đường Hiểu Ngư, giọng điệu vô tội: “Tôi muốn nặn hai con hình nhân, một cục bột không đủ.”. Ngôn Tình Sủng
Trên gương mặt tinh xảo như ngọc của Đường Hiểu Ngư lóe qua bất đắc dĩ và ghét bỏ: “Bạn nhỏ mẫu giáo còn thành thục hơn cô.”
Hệ thống cũng thấy không nhìn nổi: [Kí chủ, cô thật ấu trĩ quá đi.] [Mi không hiểu, đây gọi là trải nghiệm cuộc sống, chuyện trước kia chưa từng chơi ta đều phải thử xem.] Minh Kiều nói.
Luận về đạo lí tà giáo, hệ thống cảm thấy không ai có thể tranh biện thắng được kí chủ mình, chí ít nó giờ tạm thời cạn từ.
Đường Hiểu Ngư càng không thể nào đi đấu võ mồm với Minh Kiều, xoay người tiếp tục bận rộn.
Minh Kiều nhào tới bóp lui cục bột trong tay, bắt chước truyền thuyết viễn cổ nắn đất tạo người một hồi lâu, cuối cùng cũng hết hứng thú với hai con hình nhân ngũ quan tán loạn.
Nàng lom dom bước đến bên cạnh Đường Hiểu Ngư, nhìn thấy vắt mì mỏng trong bát sứ trắng, ý nghĩ xấu trong bụng lại bắt đầu ùng ục dâng lên.
Nàng thừa dịp Đường Hiểu Ngư không chú ý, hay nói nàng cho rằng Đường Hiểu Ngư không chú ý, quẹt ít bột lên tay, sau đó lại sờ lần hai bước về phía Đường Hiểu Ngư: “Dạ Oanh, hình như trên mặt cô dính bột mì kìa, để tôi lau cho.”
Ngữ khí nhảy nhót như sắp cất cánh.
Nói xong liền giơ tay chạm đầu ngón tay dính bột mì lên má Đường Hiểu Ngư, xúc cảm mềm mại khiến trong lòng nàng không khỏi sợ hãi, vội vàng rụt tay lại.
Lông mi như cánh bướm của Đường Hiểu khẽ run rẩy, cô cúi đầu nhìn bột mì rải rác rơi xuống bên vai mình, lại ngước mắt lên nhìn Minh Kiều.
Con ngươi đen nhánh giống như trời sao yên ắng, không hề gợn sóng, cũng không thấy tức giận.
Minh Kiều lại sợ hãi một giây, nàng tựa như một con mèo duỗi móng thăm dò xem bóng len rốt cuộc có thể chơi hay không. Không, có lẽ phức tạp hơn mèo chơi bóng len nhiều, mèo chơi bóng len thì nào có sợ chủ nhân mắng, mà nàng thì lại khá rối răm.
Đường Hiểu Ngư không phản cảm thì nàng lớn mật hơn chút, Đường Hiểu Ngư không vui nàng lại co rụt lại.
“Đùa chút thôi.” Nàng dùng bàn tay sạch sẽ nhẹ nhàng lau đi bột mì dính trên mặt Đường Hiểu Ngư, nhịn xuống cảm giác nóng rực không thể hiểu trên đầu ngón tay, thấp giọng xin tha: “Đừng giận nha, tôi cam đoan lần sau thật sự không làm phiền cô nữa.”
Đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua gò má khiến Đường Hiểu Ngư sinh ra cảm giác ngứa ngáy khó hiểu, cô lẳng lặng đứng vài giây, vài ý niệm trôi nổi trong đầu càng mãnh liệt hơn.
Dứt khoát vứt bỏ sự khắc chế ngày xưa, phóng túng vài phần tâm tư coi là cực kì nhàm chán trước kia.
Minh Kiều chỉ cảm thấy hai gò má bị đầu ngón tay mềm mại cọ qua, nàng ngẩn ra, mãi đến khi Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng lui về vị trí cách nàng vài bước mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Hệ thống nhìn tuyết nhỏ bay lơ lửng trong phòng bếp, không khỏi thâm trầm cảm thán: [Học xấu quá dễ dàng, ấu trĩ sẽ lây nhiễm.]
Mà trận chiến tranh ngây thơ này không có mở rộng cũng không kéo dài quá lâu, dù sao thì bột mì dính lên quần áo còn không sao, rơi trên đầu đối với người tóc dài thì thật sự không hay lắm, mà lại cứ hai người bọn họ đều là tóc dài.
Đường Hiểu Ngư nhìn từng mảnh tuyết trắng rải trên mặt bàn, có chút giật mình đỡ trán, cô thật sự ngây thơ đến mức dùng bột mì cùng Minh Kiều đùa giỡn.
Khi tầm mắt cô lặng lẽ đảo qua, Minh Kiều có chút chột dạ: “Khụ khụ, để tôi quét dọn cho.”
Đường Hiểu Ngư cho rằng cứ để nàng ở lại phòng bếp thì có lẽ đến sáng mai các cô cũng không ăn được bữa tối này, bèn đóng gói nàng đưa ra khỏi phòng bếp.
Bên ngoài phòng bếp.
Hệ thống: [Kí chủ, cô có nhận ra không?]
Minh Kiều đang nhìn xung quanh phòng bếp, đáp lại đầy hờ hững: [Cái gì?] [Cô vừa đến trước mặt nhân vật chính thì sẽ trở nên vô cùng trẻ con.]
Giống như một đứa trẻ lớp lớn nhón chân muốn hái bông hoa nhỏ màu đỏ vậy.
Trẻ lớp lớn đã là cực hạn rồi, không thể trưởng thành hơn nữa.
[Ta cũng nhận ra rồi.] Minh Kiều chậm rãi nói: [Mi cứ có cơ hội là lại muốn khịa ta hai câu.]Nàng lười biếng giãn thân thể: [Đúng lúc huấn luyện hôm nay còn chưa đạt quy định, thừa dịp luyện tập một lát trước khi ăn cơm thôi.]
Chân chính chứng kiến lực lượng ma vật vẫn rất có áp lực, có năng lực trở nên mạnh mẽ, ai lại muốn làm kẻ yếu mặc cho người ta chém giết chứ.
***
Nửa tiếng sau, đồ ăn lên bàn.
Trước khi ăn cơm, vì biểu hiện xuất sắc của mình mà dẫn đến thời gian bắt đầu bữa tối bị trì hoãn, Minh Kiều ngoan ngoãn hẳn ra.
Nàng không trêu chọc Đường Hiểu Ngư, yên lặng như một đóa hoa hồng vừa bị hái xuống cắm lọ.
Nàng không nói gì, Đường Hiểu Ngư lại có hơi không quen, giương mắt nhìn nàng hai lần thì thấy nàng như cọc gỗ biết tự ăn cơm, môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Không biết từ khi nào, thời gian ở bên Minh Kiều bắt đầu dính dáng đến niềm vui.
“Sao lại không nói gì thế?”
Minh Kiều một tay chống má, cười đáp: “Vừa rồi đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện.”
Nàng nghĩ đến dì út nói cho nàng biết Tạ Sở đang tiếp cận Đường Hiểu Ngư, nàng biết Đường Hiểu Ngư tám phần là đang tương kế tựu kế, lấy thân phận bên ngoài mặc cho Tạ Sở tới gần.
Kỳ thật như vậy chính là Tạ Sở ở sáng cô ở tối, nhưng mà…
Đáng tiếc dù thế nào nàng cũng không thể hỏi, cho nên chỉ có thể khơi mào một đề tài khác nói với Đường Hiểu Ngư: “Tôi vừa rồi lại có cảm hứng mới, có thể thêm một chút yếu tố khác vào bản thiết kế.”
Tay cầm đũa của Đường Hiểu Ngư hơi khựng, ánh mắt đen tụ lại vào món ăn trước mặt, “Cô nhận việc mới rồi hả.”
Minh Kiều lười biếng cười: “Tôi nào có danh tiếng gì, ai lại tìm tôi chứ.”
Hơn nữa kỹ thuật của nàng bây giờ vẫn chưa thuần thục, có việc cũng không nhận được, danh tiếng thương hiệu vẫn phải nhờ các cao thủ khác trong phòng làm việc chế tạo, nàng còn phải tôi luyện nhiều.
“Không phải lúc trước tôi đã nói với cô rằng tôi nhờ một người bạn giúp điều tra chuyện của dì út tôi sao? Người ta vừa vất vả vừa chịu rủi ro đi giúp tôi, tôi cũng phải tỏ ý hồi báo một chút chứ.”
Đường Hiểu Ngư nghe thấy dì út, trong lòng chợt trầm xuống, chỉ là trong cái trầm này lại vô thanh vô tức trộn lẫn một ít cảm xúc chính cô cũng không rõ, để cô nhấm nháp ra thứ vị đạo khó lòng giãi bày.