Sáng sớm, Yến Tháp ôm nhóc trắng đen vừa bị cậu đánh thức, chớp mắt nhìn nồi cháo hải sản khét phân nửa trên bàn.
Cún con và Tiểu Thất ngồi trước mặt Yến Tháp cúi đầu, cứ như con nít làm sai chuyện gì đó.
Ngay khi bọn họ cho rằng Yến Tháp sẽ thất vọng với cả hai, Yến Tháp lại cúi đầu, nếm thử miếng cháo sau đó bình luận: “Ngon á, đây là cách nấu cháo mới của Tiểu Thất và bé Al à?”
Tiểu Thất xấu hổ nói: “Không phải, khét mất rồi, thật xin lỗi.”
Lúc nó nói, cún con bên cạnh cũng ư ử mấy tiếng như đang đồng tình.
Nếu không phải nó và Tiểu Thất đấu mắt với nhau, nồi cháo của Yến Tháp sẽ không khét đến nỗi này.
Nhìn hai nhóc áy náy đến mức sắp tự chôn bản thân xuống sàn nhà trước mặt, Yến Tháp giơ tay xoa mạnh đầu của cả hai.
“Chỉ là cháo khét thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, hai đứa không cần phải thế đâu.”
Cuối cùng, Yến Tháp vất vả lắm mới an ủi được hai nhóc đang áy náy, sau khi bế cún con đặt bên cạnh, Tiểu Thất cũng ngồi xuống cái ghế bên còn lại của Yến Tháp, cậu tiện tay chọn một bịch nước dinh dưỡng vị dâu đưa cho nó.
Cún con ăn cháo hải sản chung với cậu, nhóc trắng đen trong lòng như mất ngủ cả đêm nên vẫn chưa tỉnh, nó ngáp ngắn ngáp dài, chỉ khi Yến Tháp đút cháo cho mới hít mũi há miệng.
Đãi ngộ tốt vậy, cún con ghen tị sắp đỏ mắt rồi.
Nhưng nó mới gây họa xong, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có thể âm thầm tìm cách đuổi con chó ngu này đi.
Nó có thể nghĩ cách đuổi con cừu kia đi, hiển nhiên cũng có thể đối phó với con husky ngu si này.
Nghĩ đến loài của husky, mắt cún con lóe lên, nó chỉ biết thằng nhóc này không phải con nít chứ không biết thân phận của đối phương là gì, nhưng đặc trưng của loài này, rõ ràng mạnh mẽ lại có thiên phú nhưng lại không đáng tin cậy.
Tổ tiên không đáng tin đẻ ra một đàn cháu chít không đáng tin bản thăng cấp, cũng chính vì thế mà tự khiến loài của mình càng ngày càng thưa thớt.
Cho dù nó không muốn thừa nhận cũng không được, với giá trị nhan sắc này, con chó ngu trước mặt chắc chắn là dòng thuần, bộ dạng ngu si phải nói là như cùng một khuôn đúc ra với gia chủ gia tộc husky.
Cún con nheo mắt, âm thầm quyết tâm.
Ban đầu nhóc trắng đen được Yến Tháp đút, sau khi tỉnh hơn thì dứt khoát dùng chân bưng chén một ngụm húp sạch.
Nếu không phải Tiểu Thất nhanh chóng giật cái chén lại thì Yến Tháp đã phải nhịn bữa sáng nay rồi.
Ăn xong, Yến Tháp dùng khăn ướt lau miệng và chân cho cả hai, thuận tay bóp vài cái, một ngày mới vui vẻ hạnh phúc đã bắt đầu.
Lúc nhóc trắng đen được Yến Tháp lau chân, nó mới hoàn toàn tỉnh táo, hiển nhiên vẫn phải ngáp một cái, nước mắt sinh lý trào ra, đầu cứ đau đau, làm nó suýt nữa khóc rống lên.
Ấn tượng tối hôm qua quá sâu, cho dù ngủ lâu như vậy nó vẫn nhớ con rắn vô sỉ hèn hạ âm hiểm xảo trá kia!
Đáng ghét!
Dám đập nó hôn mê!
Ám hại nó mơ thấy ác mộng, cứ thấy sau lưng lạnh toát.
Buổi tối một sinh vật nguy hiểm như vậy chui vào nhà, nhóc trắng đen dựa vào trực giác của mình biết đối phương cũng là người thú, nhưng tại sao lại có người thú rắn có hình thú nhỏ đến thế.
Hình thú bé tí nhưng sức bằng con voi.
Hoàn toàn có thể nhận ra được từ việc nhóc bị đánh bất tỉnh, mặc dù bây giờ nhóc trắng đen biến về thời kì trẻ con nhưng đầu vẫn rất cứng, ngay cả bàn còn bị đụng gãy được chứ đừng nói đến những thứ khác, thế mà con rắn kia chỉ dùng đuôi quấn đèn là đã có thể đập nó hôn mê, đã vậy đèn còn không bể??
Động tác rất nhuần nhuyễn.
Chắc chắn là một con rắn bụng dạ đen tối!
Nhóc trắng đen tức chết, nó đứng trên đùi Yến Tháp, hai chân quơ quơ, tự nghĩ là giải thích tất cả mọi chuyện cho Yến Tháp, ví dụ như nó không thích ngủ nướng, ngày xưa lúc nào cũng dậy trước sáu giờ, tất cả là tại con rắn kia đánh ngất, nếu không nó đã dậy rồi.
Nhìn động tác của nhóc con trên đùi, cơ thể mập mạp lắc lư, hai lỗ tai tức giận dựng đứng như mèo, đôi mắt lam nhạt biến thành lam đậm, từng chiếc lông trên người đều cố gắng giải thích.
Yến Tháp bị đáng yêu đến mức run rẩy, cho dù không biết nhóc đang nói gì nhưng với giác quan thứ sáu siêu mạnh của mình, cậu ôm nhóc vào lòng, an ủi: “Không sao không sao hết, đừng giận nè, giận đến mức bụng sắp phình to rồi ovo.”
Nhóc trắng đen: “Áu~”
Đó không phải mỡ! Là cơ bụng của tôi!
Yến Tháp: “Ừ ừ ừ, lần sau nấu đồ ăn ngon cho em ăn.”
Nhóc trắng đen đột nhiên thấy mình hết giận rồi.
Hừ, ai giận giận đi, nó không thèm nữa.
Sau khi vuốt ve hai nhóc con xong, Yến Tháp đi cắt trái cây, để hai đứa tự chơi trên sofa, mặc dù đôi khi sẽ kèn cựa nhau nhưng chắc chắn hai đứa vẫn có tiếng nói chung.
Trước kia cậu có thể cho Miên Miên và bé Al sống hòa bình như vậy, bây giờ đổi thành husky tính tình sáng sủa, hai đứa nhỏ sẽ hòa thuận thôi.
Bây giờ cậu còn để Tiểu Thất ở bên cạnh nhìn, đồng thời bảo đảm sẽ không có gì xảy ra nữa.
Sự thật đấy.
Cún con lười nói chuyện với con chó có vấn đề về trí tuệ kia chứ nói gì đến chơi, giả bộ trước mặt Yến Tháp là được rồi, bây giờ Yến Tháp không ở đây, nó tốt bụng với con này làm gì?
Có thể tưởng tượng được, một con chó nhỏ đang nằm trên sofa lười nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ổ ấm áp mình mới tạo thì đột nhiên nghe tiếng bước chân bạch bạch.
Một con chó ngu si nhảy lên, mém nữa đã làm sofa lười lật xuống, nhóc trắng đen vội vàng nhảy lên ghế sofa nằm cạnh cún con trước khi ghế lật.
Nhóc trắng đen: “Ha, may mà mình nhanh nhẹn, nếu không sofa lật xuống rồi.”
Cún con: “….” Mỉm cười, nếu không phải tại con chó ngu mày thì cái ghế này sẽ không lật.
Nó không quan tâm đến nhóc trắng đen, nhưng không ngăn được nhóc trắng đen xem mình thành đối tượng giải bày cảm xúc.
Đặc biệt là khi biết đối phương là cún con không biết dùng tinh thần lực để trao đổi, cho dù tính cách tệ hại nhưng nhóc trắng đen cảm thấy mình có thể rộng lượng một chút, dù sao nó đến đây, Yến Tháp sẽ không cưng một mình cún con nữa, nó ghen tị cũng phải thôi.
Ngoại trừ những thứ kia, cún con thật sự là một người lắng nghe tốt.
Nhóc trắng đen không để ý thấy cún con rút chân ra với gương mặt hết sức chê bai, bực bội nói: “Em có biết hôm nhà mình bị kẻ gian ghé thăm không?!”
Cún con vẫy đuôi.
Biết sao không, không chỉ biết, nó còn biết “kẻ gian” đó là ai nữa.
Nhóc trắng đen tiếp tục sưng sỉa: “Kẻ gian đó quá đáng lắm luôn, em chắc chắn không biết tên đó quá đáng đến thế nào đâu! Nó đánh anh đó! Tức ghê, đã vậy còn ngủ chung với chúng ta!”
“Không biết xấu hổ!!!”
Cún con chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm nhóc như đang cổ vũ nhóc nói tiếp.
Được cổ vũ, nhóc trắng đen kia càng hăng say hơn: “Không biết con rắn kia chui lỗ nào vào, khi nãy anh chạy một vòng nhà rồi….”
Nhóc nhỏ giọng: “Anh không thấy cái lỗ nào hết á.” Trong giọng còn có chút khó tin và không cam lòng.
Nhóc trắng đen có thể được xem là một chuyên gia đào hố, chỗ nào trong nhà cũng bị nó đào, động tác thuần thục nên cũng rất nhạy bén với mấy cái lỗ này.
Nhưng nó không phát hiện cái nào.
Chẳng lẽ con rắn kia xuất hiện từ hư vô à?!
Nhóc trắng đen hung hăng: “Đừng để anh bắt được nó, nếu không anh sẽ treo trên cái cây ngoài kia, cho nó biết thế nào là đầu óc quay cuồng!”
Treo trên cây?
Cún con nhìn sang, trong sân quả thật có một cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo, không có quả hay hoa gì, lá cây cũng héo úa, trông là biết không đủ dinh dưỡng.
Quả thật là một nơi treo chó ngu tốt.
Cún con nhếch môi.
Nở nụ cười như có như không.
Nhóc trắng đen nói một tràng, cuối cùng cũng giải tỏa bớt tức tối vì bị đập ngất xỉu ra ngoài.
Nó đang hào hứng, thấy chó cỏ rất tốt, bèn hưng phấn nói: “Anh dạy em dùng tinh thần lực nói chuyện nha, thế nào, không cần gọi anh là ba đâu, anh dạy miễn phí cho em luôn.”
Nói chuyện là một việc rất sướng, nhóc trắng đen nhớ lại cảm giác hưng phấn khi được học cách dùng tinh thần lực nói chuyện hồi bé, bây giờ nhớ lại thấy hoài niệm ghê nơi.
Nghĩ đến chuyện này, nó tự động thay mình vào vị trí ba, mong đợi nhìn cún con.
Cún con:)
Sau khi ba nuôi chết, chưa ai dám nhận làm ba hắn, con chó ngu này gan nhỉ.
Cún con đứng lên, vờ lơ đãng đá nhóc trắng đen một cái, nhảy xuống sofa bạch bạch chạy đến cạnh Yến Tháp cọ tới cọ lui, nhưng trong lòng lại chán nản không thôi.
Tại sao cậu không thể nuôi một mình tôi chứ, chỉ cần cậu muốn lông xù thì tôi sẽ mãi mãi là lông xù, giấu nguyên hình cả đời cũng được, dù sao nhiều năm vậy rồi cũng không được bao nhiêu người biết nguyên hình của nó, cũng chỉ là giấu lâu hơn một chút mà thôi.
Cún con buồn rầu lởn vởn xung quanh Yến Tháp.
Yến Tháp cứ nghĩ nó muốn ăn cà chua bi, vì vậy đút cà chua cho nó, cún con không thích ăn trái cây nên há miệng cắn mạnh, nước cà chua chua ngọt văng tung tóe trong miệng, làm mặt cún con xoắn hết vào nhau.
Chọc Yến Tháp cười lớn.
Cậu bế nó lên, nắm chân nó hỏi: “Sao vậy, sao không vui?”
Cún con ngẩng đầu nhìn cậu, kinh ngạc với khả năng cảm nhận cảm xúc của cậu, thì ra cảm xúc bị người khác đoán được cũng không tệ, nếu là người khác, cún con sẽ đắn đo giữa giải quyết và tránh xa, nhưng nếu là Yến Tháp, cún con vứt tất cả ra sau đầu, thể hiện rõ vui buồn giận hờn hơn.
Yến Tháp kiên nhẫn lắng nghe: “Sao vậy? Lại đánh nhau với Mập Mạp?”
Không phải, chẳng qua không thích bên cạnh cậu có nhiều lông xù vậy thôi. Nhưng sao có thể nói câu này ra, thậm chí cún con còn không biết nói, chỉ có thể bực bội lấy chân vỗ vào tay Yến Tháp.
Đừng tốt bụng như thế được không, hai cục lông xù không đủ cho cậu chơi à?!
An ủi không có tác dụng, Yến Tháp chỉ có thể ôm cún con vào lòng, xoa đầu nhỏ rồi lại xoa bụng, bàn tay đi từ đỉnh đầu xuống bụng, làm cún con thoải mái đến mức kêu rừ rừ.
Lúc Yến Tháp bóp nó sướng đến mức buồn ngủ thì đột nhiên chuông cửa reo, cún con bừng tỉnh ngay tức khắc.
Hôm qua khi cái tiếng chuông này kêu thì một con chó ngu si giao đến tận cửa, bây giờ lại là phường yêu ma quỷ quái gì đây??
Cún con cắn tay áo của cậu, không muốn cậu mở cửa.
Nhóc trắng đen trong phòng khách cũng vểnh lỗ tai, hiển nhiên cũng nhớ mình đến đây bằng cách nào.
Yến Tháp không biết sao đột nhiên hiểu ý nó, giải thích: “Là hàng anh đặt.”
Hàng?
Sau khi mở cửa, bên ngoài quả nhiên là một người mặc đồng phục xanh lá của giao hàng hỏa tốc, bên trên còn in hình con rùa đen thật lớn.
“Xin chào, đây là hải sản của ngài, xin kiểm tra hàng và ký nhận.”
Yến Tháp nhận hàng, bên trong có rất nhiều hải sản khác nhau, còn có cả bào ngư, nhìn một hồi, Yến Tháp đã không kìm được nước miếng.
Cho dù đã biến thành người nhiều năm lắm rồi, Yến Tháp vẫn thích ăn hải sản như cũ, biển của Tinh Tế lớn, khu vực được khám phá và khai thác cũng lớn, theo như Yến Tháp thấy, nơi đây có rất rất nhiều hải sản.
Yến Tháp đã xem trên mạng và đặt, hàng cũng được giao đến rất nhanh.
Cậu xách hải sản vào nhà, cười tươi rói, Tiểu Thất đã chuẩn bị hồ bơi xong xuôi, trên bờ còn có một thùng nước, Yến Tháp đổ hết hải sản vào.
Vỏ ngoài cứng của hải sản đập vào nhau bồm bộp, hai mắt Yến Tháp sáng như đèn pha ô tô, hai nhóc con cũng tò mò đứng bên cạnh thùng nhìn, husky không nhịn được giơ thọc chân vào trong, mém nữa đã bị cua kẹp, husky tức giận chạy một vòng tại chỗ, sau đó lôi con cua kia ra, “hành hạ” nó trên mặt đất.
Cún con nhìn Yến Tháp biến sang hình thú nhảy vào trong nước, nó cảm nhận được đối phương đang rất vui, còn bơi mấy vòng.
Yến Tháp rất muốn chia sẻ việc vui này với fans của mình, vì thế mở livestream, không chỉ vậy còn biến máy quay thành một chiếc di động nhỏ, cậu cầm điện thoại, quay mặt về phía ống kính hưng phấn nói: “Hôm nay chúng ta ăn hải sản á!”
Fans ùa vào chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy streamer bọn họ thích dán sát cái mặt lông xù về phía mình như muốn hôn bọn họ vậy.
[Touvy: A a Tháp Tháp hôn tôi nè!] [Một bé lười: A a, bạn trên ơi, kênh không cho phép mấy hành động quá thân thiết như hôn đâu, tỉnh táo lại (xem thường.JPG)]– –
Ngọc Thụy: Tuyên bố trùm cuối là Tiểu Thất nhé. Chứ gì đâu gì cũng biết, biết mà không nói.
Nhắc lại nè, tui rất thích gọi con nít là “nó”, kiểu mang cảm giác thân thiết á, ba mẹ tui hay người lớn trong nhà tui cũng gọi con nít là nó. Cho nên ai không thích thì tôi cảm thấy đừng nên đọc truyện của tui làm gì nữa nha.