Suy nghĩ và hành động, nói đến cùng cũng là hai việc khác nhau, dự định sẽ khoe ra vẻ quyến rũ của bản thân, nhưng mà hiện thực thì không thể nào bán ra được, hơn nữa người bán còn chưa có người mua, thì đã bắt đầu xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Còn người mua thì vẫn đang chờ người bán “bày trò”, trên khoé miệng Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn treo lên nụ cười nhạt, trông rất ôn nhu, nhưng mà dưới con mắt của Thẩm Giáng Niên thì cho rằng người này đang câu dẫn cô. Nếu giờ không bán được, thì cứ thuận theo tự nhiên đi, nhưng mà cô có thể đoán ra được một cái, chính là Thẩm Thanh Hoà rất thích cơ thể cô, đặc biệt là ngực… và chỗ đó.
Đây chính là vốn của Thẩm Giáng Niên, cô lần nữa đứng dưới dòng nước, chỉnh vòi nước nhỏ lại, còn cẩn thận tính toán xem góc độ và tư thế nào sẽ khiêu khích nhất. Sau khi Thẩm Giáng Niên gặp được Thẩm Thanh Hoà, cô thật sự hâm mộ nhưng cô gái trời sinh ra đã lãng.
Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cách dùng tốt nhất có thể là tự sờ. Ánh mắt Thẩm Giáng Niên mang chút thẹn thùng lại có chút tình, đôi tay vụng về bắt đầu từ cổ, vén mái tóc lên, đôi tay lướt dọc đường cong xuống phía dưới, dừng lại chỗ bụng nhỏ, đầu ngón tay phải bắt đầu vẽ những vòng tròn, khiến cơ thể bắt đầu tê dại.
Đến giờ, Thẩm Giáng Niên không dám quang minh chính đại nhìn phản ứng của Thẩm Thanh Hoà, cô rất sợ, sợ không khiêu khích được người ta, ngược lại còn để bản thân sa đà, hôm nay cô quyết tâm phải thành công. Dư quang khoé mắt vẫn chưa từng dời khỏi người Thẩm Thanh Hoà, thấy người này không có bất cứ hành động nào hay thay đổi phản ứng, lòng bàn tay phải dán lên cơ thể vẽ một vòng trong hướng lên trên, rất nhanh đã chạm vào nơi tròn trịa mềm mại, lại làm ra vẻ ngại ngần khẽ chạm vào nó.
Ngực, cũng là nơi nhạy cảm của Thẩm Giáng Niên, ngày thường bản thân sờ cũng chẳng có cảm giác mấy, nhưng mà dưới ánh mắt âu yếm của Thẩm Thanh Hoà, cô cực kỳ… ừm ~ có cảm giác. Động tác xoa tròn thành thục, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng đáp xuống quả hạt đã chín, hơi thở căng chặt, ngón tay trái nhẹ xoa bụng, “Ưm~ ha~” Rất nhanh đã tiến vào trận thở dốc đầu tiên, và cũng nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Hoà, mím môi.
Tuyệt vời, nhanh như vậy đã có phản ứng rồi ~ tới nào~ Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa hoá thành một phụ nữ trong tửu lầu thời xưa, cầm chiếc khăn tay nhỏ phe phẩy với Thẩm Thanh Hoà, ca hát vui trời đất, dù sao thì cũng còn rất nhiều thời gian.
Việc bản thân tự động hoàn toàn khác với việc có người xem bạn tự động. Không chỉ là người trước là để bản thân hài lòng, còn người sau là vì người khác mà làm chuyện khiến người ta hài lòng, quan trọng hơn là người sau sẽ có thêm một phần phấn khích khó tả, Thẩm Giáng Niên vô cùng ngượng ngùng, nhưng mà vô cùng hưng phấn.
Khi đầu ngón tay của cô thực hành theo những gì đã học từ vị lão sư Thẩm Thanh Hoà, người đã dạy cô biết như thế nào là khoái cảm về thể xác, trong lòng vẫn cảm thấy thẹn, nhưng mà cũng phấn khích không thể kìm chế được, hơn nữa vì trêu chọc Thẩm Thanh Hoà, cô không cố tình đè nén cảm xúc khoái lạc của bản thân. Những âm thanh vụn vặt, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, vừa quyến rũ vừa cám dỗ, làm như bản thân đang đắm chìm vào đó, và cô cũng đã thấy được dấu hiệu thứ hai đến từ Thẩm Thanh Hoà, dấu hiệu này rất quen thuộc, chính là Thẩm Thanh Hoà đã động tình, cô khẽ cắn môi dưới, ánh mắt hơi mị.
Nếu bây giờ hỏi Thẩm Giáng Niên, thành tựu duy nhất trong cuộc đời của cô ấy là gì? Đáp án chắc chắn là: Đã câu dẫn được Thẩm Thanh Hoà.
Một bàn tay chăm sóc cả hai nơi nhạy cảm, bởi vì một cái tay khác đang dần đi vào giữa hai chân. Lúc Thẩm Giáng Niên đặt lòng bàn tay vào giữa hai chân, cô cắn môi nheo mắt nhìn về phía người đang vì cô mà si mê, đồng thời, mấy đầu ngón tay cũng bao phủ nơi thư mật, hơn nữa còn dùng sức mà giam cầm nó, một cổ tê dại lan truyền khắp cơ thể, đến cả da đầu cũng tê dại theo, “A ha~” Hơi thở Thẩm Giáng Niên run lên, cơ thể dường như không có sức chống đỡ, liên tục lùi lại dựa lên vách tường. Nước vẫn còn chảy, nhưng người đã không còn ở dưới dòng nước.
Giống như nữ nhân uống thuốc kích dục thời cổ đại, bị dục vọng bao phủ, rồi không có thuốc giải. Thẩm Giang Niên dựa vào bức tường ấm áp, hơi ngẩng đầu lên, hai mắt như muốn nhắm lại, cô có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà nhưng lại thẹn không thể không tiếp tục. Lòng bàn tay mềm mại mơn trớn, từng chút giải phóng dục vọng, cô không phải là người lãnh đạm, bây giờ cô cực kỳ cực kỳ có cảm giác.
Lúc này, Thẩm Giáng Niên đột nhiên có cảm giác đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cho dù người này không chạm vào cô thì cô cũng có thể tới. Có lẽ, cô cũng muốn thử, ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà cô làm thế, thì phản ứng của Thẩm Thanh Hoà sẽ như thế nào, đột nhiên Thẩm Giáng Niên rất muốn biết. Tìm kiếm điều mới lạ chính là phong cách của chòm sao Sư Tử, giờ phút này cho dù việc chơi đùa với bản thân cảm thấy rất lãng phía thời gian, tuy rằng có một vài cơn co thắt nhẹ ở đó nhưng cũng không mạnh bằng khi Thẩm Thanh Hoà chạm vào. Cô rất sợ đau, nếu chỗ đó không đủ ướt… ừm, Thẩm Giáng Niên mở miệng, mút lấy ngón tay giữa, ra vào liên tục để đảm bảo ngón tay đủ ướt, vào lúc cô dần mất đi sự kiên nhẫn, Thẩm Thanh Hoà rất nhanh đã có phản ứng thứ ba, cô đứng thẳng lưng, hơi nhướng người về phía trước, như thể cô đang chuẩn bị bước đầu tiên quan trọng đó.
Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà sẽ không để thua cuộc nên sẽ cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng một khi mất kiểm soát, cô bán ra bước đầu tiên thế này, thì dục vọng của người này sẽ rất nhanh mà cháy lan ra đồng cỏ, đốt cháy cả hai người.
Bước quan trọng nhất, khi Thẩm Giáng Niên dùng đầu lưỡi liếm ngón giữa, hơi nâng cằm lên, ánh mắt câu dẫn, rốt cuộc mạnh dạn nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hoà, hai mắt như tơ, câu lấy Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên đường đường chính chính mà vươn ngón giữa mát lạnh đến nơi mềm mại nhất, cơ thể cô run lên không ngừng, Thẩm Giáng Niên ép chặt vào tường, như sợ Thẩm Thanh Hoà không nhìn rõ, hai chân hơi tách ra, bắp chân cong cong, bàn chân trăng nõn ngọc ngà đáp lên tường, tay phải tách nơi mềm mại ra, cuối cùng thì vẫn thẹn thùng, hơi cúi đầu xuống, trong lòng đã chuẩn bị chuyện xấu sẽ đến, nếu Thẩm Thanh Hoà không muốn, thì cô tự muốn thôi.
Ngay lúc ngón tay cô sắp đẩy vào, Thẩm Thanh Hoà đã bay đến chỗ cô với tốc độ nhanh nhất, bắt lấy hai tay cô áp lên trên tường, tay trái giam cầm lấy cô, áp chặt lên cơ thể Thẩm Giáng Niên, tay phải dán lên chút không gian bé nhỏ giữa hai cơ thể rồi đi vào, hơi thở nặng nề bên tai Thẩm Giáng Niên, “Em cám dỗ được tôi rồi~” Thẩm Thanh Hoà giống như đang phát tiết, cắn vào tai Thẩm Giáng Niên, “Chúng ta lên giường đi.”
Người bán, chỉ chờ người mua lúc này chốt giá thôi. Đến giường rồi, Thẩm Giáng Niên lật người, đèn Thẩm Thanh Hoà lại, “Để em ở trên.” Lúc cô nói mang theo hơi thở gấp, còn mang theo chút kiêu ngạo, có cảm giác chinh phục, khiến bản thân thoả mãn.
Thẩm Thanh Hoà mỉm cười, ở trong mắt Thẩm Giáng Niên thì có muôn vạn phong tình, si ngốc một lúc, Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên câu lấy cổ Thẩm Giáng Niên, kéo xuống rồi hôn, khi môi dừng ở bên tai thỏ thẻ, “Em ở trên, tôi cũng có thể làm em thoải mái bay lên trời.” Tay đột nhiên xen qua kẽ hẹp bụng nhỏ rồi đi xuống vùng tư mật, dùng lực một chút, Thẩm Giáng Niên than nhẹ một tiếng, xém chút nữa xụi lơ.
Ah ~ ha ~ Có vẻ như cô đã… thất sách. Loài hoa dục vọng sau khi được chăm bón lâu ngày bắt đầu nở rộ đến tột cùng.
Có một bài thơ là gì nhỉ? Ah ~ “Xuân Dạ Hỉ Vũ”
Suy đi nghĩ lại, “Xuân Dạ Hỉ Vũ” là một bài thơ khá có “quan niệm nghệ thuật”.
Mưa lành biết được tiết trời, đang lúc xuân về mà phát sinh ra
Theo gió hây hẩy vào đêm tối, tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Đường quê đầy mây âm u, thuyền trên sông chỉ còn đóm lửa sáng
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thẳm, hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan.
Hảo thơ, hảo ướt a….