Nó dẫn bà bếp trưởng vô nhà bếp, nơi Gabriel Silk đang giúp phục vụ đồ uống.
“Có một điều tôi muốn biết,” bà bếp trưởng nhấm nháp ly rượu của mình. “Dorothy đã tìm ra Quả Cầu Xoắn Thời Gian ở đâu?”
“Con đã đưa cho bà ấy,” Gabriel đáp. “À, mà bà ấy bảo con đưa nó cho bà.”
Charlie ngạc nhiên khi nghe thế.
“Ồ, Ồ” bà bếp trưởng nói. “Con tìm thấy nó ở đâu?”
“Thầy Pilgrim đưa nó cho con.” Gabriel thưa.
“Ra thế,” bà bếp trưởng chậm rãi gật đầu. “Thầy Pilgrim là một người bí hiểm.”
“Bà nghĩ bây giờ bà Bloor đang ở đâu?” Charlie hỏi.
“Chị ấy có thể sẽ tới Paris, đúng như chị ấy vẫn dự tính. Chị ấy sẽ kiếm cho mình một căn hộ xinh xắn và sẽ mở lớp dạy vĩ cầm. Hay chị ấy sẽ gia nhập dàn nhạc giao hưởng? Ai mà biết? Chị ấy sẽ lại chơi vĩ cầm, như lâu nay vẫn mong ước. Và chị ấy sẽ được an toàn.”
Rồi bà bếp trưởng nhìn Gabriel, nói, “Cám ơn con, Gabriel.”
Đột nhiên có một tiếng “rầm” ngoài cửa trước. Lại một tiếng nữa. Ai đó thậm chí không thèm nhấn chuông.
RẦM! RẦM! RẨM!
“Ai đó… ?” Ông cậu Paton hỏi:
Charlie theo Ông cậu ra cửa.
Nội Bone đứng ở bậc thang trên cùng, với ba bà em ở đằng sau.
“Gì thế này?” Nội Bone hạch hỏi.
“Chúng tôi tổ chức tiệc,” Ông cậu Paton lạnh nhạt nói. “Các bà làm gì ở đây?”
“Sao cậu dám tiệc tùng trong nhà của ta. Dẹp ngay tức khắc,” nội Bone quát.
“Dẹp luôn!” Bà cô Lucretia tiếp lời.
“Tất cả mọi người về hết!” Bà cô Eustacia thêm.
“Không thể tiệc tùng mà không xin phép,” bà Venetia thòng vào.
“IM MỒM!” Ông cậu Paton nói. “Tôi có thể tổ chức tiệc. Nếu các bà quên thì tôi nhắc, đây cũng một nửa là nhà của tôi.”
�”Có rắc rối gì vậy, ông Paton?” Ông Torsson ra xem có gì mà ầm ĩ vậy.
“Không có chi,” Ông cậu Paton đáp. “Không có gì mà tôi không xử lý được.”
Ông cậu Paton có xử lý được việc đó hay không, không liên quan. Ông Torsson liếc một cái bốn bà chị đang điên tiết, ông phùng má và thổi họ lăn xuống những bậc thang, bay vèo qua bên kia đường.
Nội Bone suýt nữa bị một chiếc xe buýt tông phải.
Charlie kinh hãi và sửng sốt nhìn các bà cô nhà Yewbeam lồm cồm bò dậy, vuốt tóc, phủi bùn khỏi quần áo, và dứ dứ nắm đấm về phía Ông cậu Paton và ông Torsson.
Một tiếng sấm gầm vang, và một đám mây bụi thình lình cuốn họ trôi trên con đường. Họ vừa trôi vừa rú rít vừa nguyền rủa.
“Chúng ta sẽ phải trả giá cho vụ này,” Ông cậu Paton lầm bầm.
“Nhưng không phải tối nay,” Charlie nói.
Ngay khi bốn bà chị hoàn hồn và đi hẳn, Olivia Vertigo đề xuất:
“Khiêu vũ đi!”
“Phải đấy, nhảy đi!” Fidelio thét.
Chưa ai kịp ngăn lại, chúng đã kịp dọn dẹp bàn ghế trong phòng ăn và cuốn tấm thảm lên. Emma tra dĩa nhạc vô máy CD và cả ba bọn chúng bắt đầu nhảy quanh phòng.
Những cậu bé khác ban đầu còn lùi lại, nhưng rồi, ngoại Maisie chộp ngay thắt lưng của ông thẩm phán và kéo ông nhảy khắp phòng. Sau đó thì, không ai có thể cưỡng lại âm nhạc được nữa. Rất nhanh, căn phòng vốn thường lạnh lẽo và buồn tẻ đã đầy những thân hình đu đưa, lắc lư. Ông cậu Paton thậm chí còn thuyết phục được cô Ingledew ra sàn. Căn phòng chật cứng nên hai người nhảy thật sát nhau. Charlie nhận thấy hình như cô Ingledew không phiền chút nào.
Nó không thấy mẹ nó ở trong phòng, và vì thế nó đi kiếm mẹ. Mẹ nó đang ngồi trong nhà bếp, nhìn đăm đăm qua cửa sổ. Những bông tuyết nhỏ bay phấp phới, lả tả từ trên trời xuống, Charlie biết mẹ không trông thấy tuyết.
“Ba sẽ trở về mà,” Charlie nói lặng lẽ.
Khi mẹ quay qua nó, trông mẹ không buồn gì cả, thật ra mẹ đang mỉm cười.
“Con biết không, Charlie, mẹ bắt đầu tin con rồi,” mẹ Charlie nói. “Sau những gì xảy ra với Henry, mẹ có thể tin vào bất cứ chuyện gì.”