Phượng Tuyên không nhìn nổi cảnh đại ma đầu ức hiếp nhân viên vô tội nữa.
Vội vàng túm lấy ống tay áo Thích Trác Ngọc, mở miệng nói: “Sư huynh, không thì chúng ta tìm một ốc đảo có nước nghỉ ngơi một ngày đi. ”
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu nhìn y một lát.
Sau đó gật đầu đồng ý.
–
Ba huynh đệ Ma Long gia có thể là thật sự nóng điên rồi, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được một ốc đảo trong sa mạc.
Vừa đáp xuống đất, Phượng Tuyên đã cảm thấy tí ti mát mẻ, lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng với quyết định này của mình.
Ba huynh đệ Ma gia uống nước ở cách đó không xa.
Phượng Tuyên hoài nghi ba con rồng này có sở thích bị ngược đãi gì đó, rõ ràng bị đại ma đầu bắt nạt thảm tới như vậy, lúc uống nước còn dâng lên Thích Trác Ngọc trước.
Rất là chân chó.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi.
Không chỉ là tu chân giới tôn sùng kẻ mạnh, ma giới cũng vậy.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, sẽ có vô số tùy tùng.
Đây cũng là nguyên nhân về sau Thích Trác Ngọc có thể thống nhất mười hai ma tộc rất nhanh.
Có lẽ chính là hắn đơn giản thô bạo đánh cho người ta phục thì thôi.
Uống nước xong, Lão tam Ma Long lại có thể chế tạo mưa đá.
Phượng Tuyên vui vẻ dùng khối băng đó chế tạo làm một cái giường băng, nằm lên vô cùng mát mẻ. Lại dùng nước sạch trong ốc đảo tự mình chế tạo một chén anh đào ướp lạnh, chẳng mấy chốc đã bật chế độ heo lười.
Thích Trác Ngọc nhìn y, bỗng nhiên mở miệng: “Trông ngươi có vẻ vui quá nhỉ?”
Phượng Tuyên ăn một ngụm anh đào tâm tình quả thật rất tốt, cũng sẵn sàng qua loa đôi câu với đại ma đầu: “Đúng vậy.”
Thích Trác Ngọc càng không hiểu y.
Phượng Tuyên nhìn thoáng qua biểu cảm của hắn liền biết đại ma đầu đang suy nghĩ gì.
Hơn phân nửa là cảm thấy nghỉ ngơi trên long xa cũng là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưới mặt đất cũng là nghỉ ngơi.
Sự khác biệt giữa cả hai là gì?
Chỉ có thể nói, đại ma đầu loại cuồng sự nghiệp vương này hoàn toàn không biết hưởng thụ cuộc sống.
Người ta đã nói hai mươi bốn giờ liên tục tăng ca làm việc cả ngày, sẽ làm cho đầu óc trở nên ngu ngốc.jpg
Phượng Tuyên mở miệng: “Sư huynh, huynh không thấy phong cảnh ở đây rất đẹp sao? ”
Vừa rồi lúc xuống không nhìn kỹ.
Hiện tại chỉ cảm thấy bầu trời trong xanh, cỏ cây tươi tốt ướt át, nước suối trong veo.
Hơn nữa cách đó không xa chính là cát vàng, hai loại cảnh đẹp khác nhau va chạm, đủ để làm cho người ta vui mắt.
Thích Trác Ngọc nhìn theo ánh mắt Phượng Tuyên.
Cỏ là cỏ, nước là nước, cát là cát, không có gì mà đặc biệt đẹp cả.
Giọng điệu Thích Trác Ngọc khinh thường: ” Ta không cảm thấy.”
Còn thuận tiện công kích y: “Chỉ là ngày thường ngươi quá lười biếng không chịu ra ngoài, mới chưa từng thấy qua mấy thứ này.”
Nhưng lúc nhìn về phía Phượng Tuyên, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Tiểu đạo sĩ nằm uể oải, hái vài lá cọ làm ô che nắng.
Ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào mặt y, làm gò má y có chút ửng đỏ.
Thoải mái như một con mèo lười biếng ngủ trưa.
Còn đáng xem hơn những phong cảnh này.
Vốn không cảm thấy mệt mỏi, sau khi nhìn Phượng Tuyên vài lần, hắn bỗng nhiên bất tri bất giác trở nên mỏi mệt.
Giống như thật sự bị y lây nhiễm cảm xúc.
Vì thế Phượng Tuyên đang ngủ ngon một mình trên giường băng, một giây sau Thích Trác Ngọc liền hợp tình hợp lý chen tới.
Y:?
Vừa rồi còn công kích y lười chảy thây.
Bây giờ để cướp giường của y để làm gì?
Lúc trước khi còn ở Trúc gian tiểu trúc, Phượng Tuyên ngủ trưa dưới gốc cây ngô đồng, Thích Trác Ngọc có đôi khi cũng sẽ chen tới ngủ cùng.
Cho nên lúc Thích Trác Ngọc tới, y rất thuần thục nhường cho hắn một vị trí.
Không thì còn có thể làm gì? Cũng có đánh lại hắn đâu.
Chỉ có thể tha thứ cho đứa con bất hiếu này như cha tha thứ cho con trai mình thôi.
Sau khi Thích Trác Ngọc ngồi xuống còn thăng cấp giường băng lên.
Nguyên bản Phượng Tuyên làm ra một khối băng hình chữ nhật khô cằn, dưới linh lực của Thích Trác Ngọc lập tức biến hình, biến thành cái giường hồ xa hoa gấp mấy chục lần, thậm chí còn được chạm khắc rất tinh tế.
Phượng Tuyên thấy vậy khiếp sợ vài giây.
Không phải chớ. Đại ma đầu đang gian lận dựa theo luật cơ bản đúng không? Một linh căn lôi biến dị như hắn làm sao có thể khống chế băng được?!
Theo như y biết, trừ khi bước nửa bước vào tiên cảnh.
Nếu không không có khả năng tùy tâm sở dục khống chế tất cả pháp thuật.
Thấy ánh mắt của y, Thích Trác Ngọc thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta giống như những phế vật tu chân giới kia sao. ”
Phượng Tuyên: Ồ. Quên mất, người này còn có một nửa huyết mạch Ma tộc.
Không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kính đại nhân một chén anh đào ướp lạnh.
Thích Trác Ngọc thấy y đã ăn hết một nửa đá bào, cũng không nói gì, trực tiếp dùng thìa y ăn múc một muỗng.
Lúc ngậm vào miệng, Phượng Tuyên mới từ từ phản ứng lại.
Sao hắn sử dụng muỗng mà y đã ăn?
Chẳng phải trong sổ mệnh có nói Thích Trác Ngọc có sở thích sạch sẽ, chưa bao giờ ăn đồ người ta đã ăn qua sao?
Lúc ấy Phượng Tuyên thấy được còn chửi bới một câu, loại người này gặp nạn ở vùng hoang dã đáng chết đói.
Kết quả cẩn thận nghĩ lại, một đường đi tới đây, ở trước mặt y, hắn hình như thật sự không biểu hiện ra dáng vẻ sạch sẽ gì.
Tất cả mọi thứ hắn không thể ăn hết đều đi vào dạ dày của đối phương, nghiễm nhiên dùng đại ma đầu như thùng rác.
Lúc trước không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ hai người nằm cùng một giường, khoảng cách quá gần, y thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thảo mộc cực kỳ ấm áp trên người Thích Trác Ngọc.
Đúng là hai thái cực đối với tính cách của hắn.
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm cái muỗng mấy giây, bỗng nhiên cảm thấy mặt hơi nóng.
…… Ảo giác,nhất định là do mặt trời.
–
Thích Trác Ngọc nói nghỉ ngơi, thật đúng là nghỉ ngơi vài ngày ở ốc đảo này.
Hơn nữa rõ ràng lúc đầu đầu hắn còn rất ghét bỏ cái giường băng của Phượng Tuyên, mấy ngày nay ngày nào cũng tới đây cọ giường ngủ.
Khiến Phượng Tuyên làm anh đào ướp lạnh đều phải làm cho hai người.
Có một lần nghỉ trưa xong Thích Trác Ngọc hưởng thụ một phần anh đào ướp lạnh do y ép ra.
Vừa ăn vừa miệng vừa thiếu nợ kén chọn: “Tu vi của ngươi thấp quá, mỗi lần đều chỉ có thể làm có chút băng như vậy. ”
Ồ.
Ngươi tu vi cao, tại sao không tự mình làm đi, đồ rác rưởi!
“Nhưng tại sao ngươi không dùng mưa đá từ Ma long? “Thích Trác Ngọc đặt chén xuống, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Sư huynh.” Phượng Tuyên ôm chén bình tĩnh nói: ” Huynh không cảm thấy những cơn mưa đá nó phun ra rất giống như nước miếng đông cứng đấy sao? ”
Thích Trác Ngọc vừa mới dùng mưa đá rửa mặt: “…”
Phượng Tuyên: “… ”
Ba huynh đệ nhà Ma Long cũng bởi vì buổi chiều hôm nay dùng cái đầu thứ ba uống nước trước mà bị Thích Trác Ngọc hung hăng đánh một trận.
Thời điểm xuất phát lần nữa, Phượng Tuyên nhớ mãi không rời ốc đảo sa mạc hiếm có này.
Dù sao một năm sau mình sẽ chết trở về Cửu Trọng Thiên.
Một ngày trên trời bằng 1 năm dưới đất, về sau cũng không biết còn có cơ hội trở lại thế gian này hay không.
Tâm tình Phượng Tuyên mấy ngày nay vẫn luôn rất tốt, cho nên có gì bất thường Thích Trác Ngọc cũng biết.
Hắn nói, “Có chuyện gì vậy?”
Phượng Tuyên lắc đầu: “Không có gì. Sư huynh, ta đang nghĩ bây giờ đi rồi, về sau sẽ không được nhìn thấy cảnh sắc nơi này nữa.”
Nói xong, không khí bỗng nhiên yên tĩnh vài giây.
Phượng Tuyên cho rằng Thích Trác Ngọc không hiểu được suy nghĩ bất thình lình này của y.
Kết quả một giây sau, Thích Trác Ngọc lên tiếng’ “Cái này có gì mà khó?”
Đến lượt Phượng Tuyên: “? ”
Đại ma đầu nói cái này là có ý gì.
Hắn sẽ không từ trình độ cường đạo nhạn bay qua cũng nhổ lông, tiến hóa đến bây giờ phải cạy đi ngay cả đất của người ta chứ!
Cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải Thích Trác Ngọc không thể làm được.
Lúc suy nghĩ lung tung, Thích Trác Ngọc lại che mặt cười mất kiểm soát
Cười cười cười, có cái gì buồn cười, y đang nghiêm túc lo lắng hắn cạy mất đất của người ta được không?!
Nghe nói ốc đảo trong sa mạc rất quý giá đó.
Cười đủ rồi, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên bóp chặt hai má y.
Hắn còn đang cười, nhưng khác với nụ cười mất kiểm soát vừa rồi, nụ cười này có chút hồn nhiên, cũng có chút dục vọng khó hiểu: “Chờ. ”
Hai má Phượng Tuyên bị hắn bóp đỏ một mảng, mới phản ứng lại Thích Trác Ngọc nói cái gì.
Chết mịa, vừa rồi mình thế mà không cẩn thận bị mỹ sắc của đại ma đầu mê hoặc, nhưng cũng không thể trách hắn.
Vẻ ngoài đẹp trai của Thích Trác Ngọc dường như là điều mà mọi người đều công nhận, ra ngoài bắt yêu có khi còn gặp được yêu ngược lại.
Y chỉ là một con phượng hoàng nhỏ sống một ngàn bảy trăm năm chưa trải sự đời, bị vẻ đẹp của đại ma đầu làm cho choáng váng là chuyện bình thường.
Phải, đúng vậy, rất bình thường.
Sau khi tự thôi miên hai lần, ngẩng đầu đã không thấy Thích Trác Ngọc đâu.
Đã một ngày trôi qua không thấy hắn.
Phượng Tuyên đang ngủ say, bị Thích Trác Ngọc lay tỉnh.
Cái cảm giác sức lực quen thuộc này, y không cần mở mắt cũng biết là ai tới.
Thích Trác Ngọc ngồi ở bên giường y, bỗng nhiên nhét một ống giấy vào trong ngực y.
Phượng Tuyên không hiểu ra, tờ giấy trống rỗng: “Sư huynh, đây là cái gì? ”
Thích Trác Ngọc nói: “Thiên Lý Giang Sơn Đồ.”
?
Nghe có vẻ như một cái tên mát mẻ nhỉ.
Không phải là ngươi lại chạy ra nơi nào cướp được chứ?
Thích Trác Ngọc bình tĩnh giải thích: “Không cướp. Mượn.”
Ồ. Mượn.
Cười chết, cái loại mượn không trả đúng không.
Phượng Tuyên cảm thấy mình có hơi đau đầu.
Nhưng ngẫm lại nếu là Thích Trác Ngọc lấy cho mình, thì miễn cưỡng xem như là mượn đi.
Dù sao một năm sau y cũng chết ở biển Hỗn Độn.
Những thứ lộn xộn trên người mình đến lúc đó đều phải trở về nguyên chủ.
Thấy Phượng Tuyên sững sờ cầm trong tay không biết sử dụng như thế nào, Thích Trác Ngọc bèn rót một tia linh lực vào trong Thiên Lý Giang Sơn Đồ.
Cuộn giấy nhanh chóng tự động mở ra, sau đó nổi giữa không trung.
Giây tiếp theo, mặt trắng nhắm vào toàn bộ cảnh đẹp của ốc đảo.
Quang mang xanh biếc lóng lánh qua đi, Thiên Lý Giang Sơn Đồ chậm rãi rơi vào trong tay Phượng Tuyên.
Trên mặt trắng ban đầu, đột nhiên xuất hiện một bức tranh, đó là khung cảnh của ốc đảo.
Phượng Tuyên mở to hai mắt, khiếp sợ.
Một giây đã vẽ xong tranh? Hơn nữa còn vẽ giống như vậy, không thể nói là hoàn toàn giống nhau, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
Tâm trạng Thích Trác Ngọc không tệ, lên tiếng giải thích: “Loại pháp bảo này tên là “Thiên Lý Giang Sơn Đồ”, có thể vẽ tất cả cảnh sắc ngươi nhìn thấy, cất giữ ở trong bức tranh.”
Hắn dừng lại rồi tiếp tục: “Vì vậy, bất kể ngươi đi đâu, nhìn thấy bất cứ cảnh gì, ngươi đều có thể ghi lại nó.”
Vừa nói, vừa chĩa giấy trắng của Thiên Lý Giang Sơn Đồ vào Phượng Tuyên.
Bức tranh lập tức hiện lên dáng vẻ hiện tại của hai người.
Bởi vì lý do dạy Phượng Tuyên sử dụng pháp bảo, Thích Trác Ngọc cơ hồ là nghiêng về phía trước.
Thoạt nhìn giống như là ôm lấy Phượng Tuyên từ sau lưng, là một động tác gần như ôm y vào lòng.
Lúc mới thấy còn chưa có cảm giác gì.
Ánh mắt Phượng Tuyên dừng trên hình ảnh Thiên Lý Giang Sơn Đồ, tư thế của hai người gần như có thể gọi là ôm ấp thân thiết.
Có phải là gần quá rồi hay không?
Thậm chí Phượng Tuyên có thể cảm giác được hơi thở của Thích Trác Ngọc ở ngay bên tai.
Ngón tay cầm cuộn không hiểu sao hơi nắm chặt.
Đang nghĩ có nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra kéo dài khoảng cách một chút hay sao, dù sao giả chết là sở trường của y.
Kết quả là khi y lặng lẽ mượn hình ảnh âm thầm quan sát Thích Trác Ngọc.
Lại bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải ánh mắt của Thích Trác Ngọc.
Những đạo hữu của Phiếu Miểu tiên phủ nói không sai.
Đại ma đầu sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình, ánh nước lấp lánh, nhìn ai cũng đắm đuối trìu mến.
Cho nên một giây khi tầm mắt giao nhau.
Nhịp tim của y không hiểu sao mà bị trật một nhịp.