Ấy vậy mà một khung cảnh lãng mạn như thế lại bị một giọng nói ồm ồm vang lên
– Này nhóc! Không đi ăn bữa tiệc độc thân cuối cùng à? – cùng lúc đó tôi thấy cửa phòng Alec mở ra.
Đó là một người đàn ông trông rất rắn rỏi. Gương mặt góc cạnh cùng mái tóc màu nâu đỏ.
– Ôi, chết! Tôi vào chẳng đúng lúc rồi – hắn ta cười trừ.
Alec liếc xéo hắn ta một phát
– Cút ngay – anh ấy giận dữ nói
Tên kia vẫn chẳng đả động gì. Hắn kẽ nhúng vai
– Thôi nào nhóc! Tất cả đang đợi nhóc đấy!
Mặt Alec càng thêm đen xì. Anh bật người dậy vồ ngay lấy “kẻ phá đám”.
Và thế là hai kẻ ấy cứ đánh qua đáng lại một lúc. May là có Jane xuất hiện can ngăn. Nếu không thì tôi cũng chẳng biết trận “nội chiến” này sẽ kéo dài bao lâu nữa.
Thì ra “kẻ phá đám” chính là Felix. Trong tiểu thuyết hắn là “trụ cột” trong đội bảo vệ của nhà Volturi.
Alec luôn miệng nói xấu về hắn nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng quan hệ của họ rất tốt.
Ngày thứ hai sau khi tôi trở thành ma cà rồng.
Alec dẫn tôi đi thăm quan một vòng gia tộc Volturi. Rồi anh ấy giới thiệu cho tôi từng thành viên trong gia tộc.
Tên đầu tiên là cái tên đã phá đám chúng tôi hôm qua. Alec bảo là tôi phải hết sức cận trọng khi ở gần hắn. Vì… hắn rất phong lưu.
– Rồi, rồi, em sẽ cẩn thận – tôi tặc lưỡi bất lực
Anh ấy đã dặn dò tôi câu này cả tá lần rồi.
Kẻ tiếp theo Alec giới thiệu cho tôi là Demetri. Hình như trong tiểu thuyết hắn được miêu tả là có thể truy đuổi bất kì ai trong tâm trí của hắn thì phải.
Hắn có mái tóc màu vàng óng hơi bù xù cùng với gương mặt có phần hơi trẻ con.
Thú thật nhá. Sao nhà Volturi lắm trai đẹp thế?
– Này, Oralie. Không được để ý đến hắn đâu đây! Em có anh là đủ rồi mà – Alec bày ra vẻ mặt hờn dỗi.
– Em biết rồi – tôi bất lực trả lời.
Nhưng cảm giác khi có người yêu hạnh phúc thật