Nụ hôn này kéo dài thật lâu, cũng vì thâm nhập sâu vào. Thế nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp, rất ngọt ngào, như là được bôi mật vậy.
Anh thả đầu của cô ra, nói: “Nhớ kỹ, lần sau hôn thì phải hôn ở đây.”
Anh chỉ chỉ vào đôi môi mỏng của mình, vừa cười vừa nói.
Hứa Trúc Linh xấu hổ, thiếu điều còn muốn tìm một cái lỗ nào đó rồi chui xuống.
Trời ạ, đã hôn trộm rồi còn bị người ta bắt quả tang, thật sự là mất mặt chết đi được!
“Em… Em muốn đi đánh răng rửa mặt.”
“Cùng đi đi.”
Cố Thành Trung túm lấy cô gái nhỏ đang định chạy thục mạng, trực tiếp ôm ngang eo cô, hai người cùng đi tới phòng tắm.
Cô đứng ở phía trước Cố Thành Trung, nhìn thấy hai người trong gương, nhất thời cảm thấy người đàn ông này thật cao lớn.
Bản thân cô đã cao 1m65, không tính là cao, mà cũng không tính là thấp. Nhưng chẳng qua chỉ vừa đến ngực của người đàn ông này mà thôi.
Người đàn ông này ước chừng cao khoảng 1m9 nhỉ?
Trời ạ, vậy sau này nếu như hôn môi, chẳng phải là cô sẽ phải ngẩng mặt lên, biến thành một con hươu cao cổ sao?
Chờ một chút đã…
Tại sao cô lại nghĩ đến việc hôn môi?
Hai gò má của cô lập tức đỏ ửng. Một màn này, tất cả đều được chiếu vào trong gương, bị Cố Thành Trung nhìn thấy rất rõ ràng.
Anh súc miệng, sau đó khom lưng kề sát vào bên tai của cô, giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai.
“Sao thế? Em đang có ý nghĩ dâm dục gì với tôi à?”
Ý nghĩ dâm dục…
Bốn chữ này nhảy vào đại não, cô lập tức luống cuống, đôi tay nhỏ bé liên tục xua xua, sốt ruột nói: “Em… Em không có…”
“Vậy em đỏ mặt làm cái gì hả?”
“Em…”
Hứa Trúc Linh “Em” mất một hồi lâu, cũng không nói ra được lý do vì sao lại như vậy.
Cô chỉ đang suy nghĩ về sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, như thế nào lại có thể nghĩ đến cách hôn hoàn hảo chứ?
Nếu như nói chuyện này ra, chẳng phải là sẽ bị Cố Thành Trung cười nhạo đến chết sao?
“Không, không có gì cả. Em đói bụng rồi, nhanh lên còn chuẩn bị ăn sáng!”
Cô đẩy thân thể của người đàn ông ra, khoảng cách của hai người bị giãn ra mấy phần, cô cảm thấy bầu không khí ở trên đỉnh đầu mình cũng thay đổi biết bao nhiêu.
Từ trường của anh quá mạnh mẽ, cô không thể nào thở nổi được.
Cô vội vàng rửa mặt cho xong, sau đó chui vào giường bệnh.
Bác sĩ tới đo nhiệt độ cơ thể, mọi thứ đều bình thường.
Cố Thành Trung cũng bảo người ta đưa điểm tâm sáng nhẹ tới, xem ra là định ăn chung với cô.
“Anh không đi làm sao? Thời gian đã không còn sớm nữa rồi.”
“Tôi xin nghỉ phép rồi.” Anh thản nhiên nói.
“Vậy anh đừng xin nghỉ phép nhiều quá, như vậy thì sẽ tạo ấn tượng không tốt với cấp trên đâu. Em đã tốt hơn rất nhiều rồi, gần khỏe như người bình thường rồi, chiều nay anh đi làm đi.”
“Buổi chiều, em theo tôi đến nhà họ Hứa.”
“Tới đó làm cái gì?” Trong lòng cô run lên, buột miệng hỏi.