An Trường Khanh vén mành lên nhìn bên ngoài, ánh đèn năm màu chiếu rọi trên mặt y, làm ít đi vẻ lão thành ổn trọng, thêm nhiều phần trẻ con.
Tiêu Chỉ Qua ngồi bên cạnh y, thấy thế nói: “Nếu thích, sau này mỗi năm đều tới.”
“Được.” An Trường Khanh quay đầu nhìn hắn, ngọn đèn ngoài đường làm nổi bật nụ cười, lộng lẫy vạn phần: “Vương gia cùng ta đi.”
Ngón tay đặt ở đầu gối cuộn lại, Tiêu Chỉ Qua như che dấu nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Khách đến Vọng Tiên Lâu đông như mây, xe ngựa các nhà đều dừng trước cửa tửu lầu, chờ tiểu nhị dẫn đi vào. An Trường Khanh nhìn xung quanh, còn mơ hồ thấy được mấy gương mặt quen.
Giao danh thiếp cho tiểu nhị, đoàn người An Trường Khanh được dẫn lên lầu.
Vọng Tiên Lâu tổng cộng ba tầng, mỗi tầng sáu nhã gian, diện tích cực đại. Trong đó tầng thứ ba thích hợp ngắm cảnh nhất, quan sát toàn bộ cảnh sắc Nghiệp Kinh.
An Trường Khanh được dẫn tới Tùng Đào Các, không bao lâu liền có hạ nhân bưng điểm tâm tinh xảo và trà vào.
An Trường Khanh đẩy cửa sổ, từ trên quan sát, thấy cả tòa thành Nghiệp Kinh đều bị biển đèn bao phủ, lọt vào tầm mắt toàn là hoa đăng đủ màu. Trong đó còn có hai ngọn cao lớn được ba bốn người kéo chậm rãi chuyển động, đó là vua đèn năm nay.
“Cuộc thi đèn sắp bắt đầu rồi nhỉ?” An Trường Khanh hỏi.
Hạ nhân hầu hạ một bên nói: “Vâng, cần tiểu nhân đi lấy đố đèn* không? Người đứng đầu cuộc thi đèn năm nay sẽ được trăm lượng hoàng kim, hoặc là một bức đan mặc tiên sinh bản chính.”
(Đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Mặc kệ là trăm lượng hoàng kim hay đan mặc tiên sinh bản chính, lực hấp dẫn đều không nhỏ.
An Trường Khanh bảo An Phúc đưa danh thiếp cho tiểu nhị: “Đi lấy đố đèn.”
Tiêu Chỉ Qua tò mò: “Nhạ Nhạ biết đoán đố đèn?”
An Trường Khanh hơi nâng cằm, cười đến có chút kiêu ngạo: “Biết một ít, vả lại còn có Ngọc Nhi.”
Nếu nói nghiên cứu học vấn, y chưa chắc mạnh hơn người khác. Nhưng từ nhỏ y thích xem tạp thư, hiểu nhiều đầu óc linh hoạt, khi còn bé đến nguyên tiêu, huynh đệ tỷ muội đều ra ngoài chơi, chỉ có y cùng An Nhàn Ngọc ở trong phủ. Thừa dịp trong phủ không người, đi hái hoa đăng, phía trên cũng sẽ treo đố đèn. Thường thường y và An Nhàn Ngọc đoán ra một nửa.
Chỉ chốc lát sau hạ nhân đã mang mười đố đèn đến. Đố đèn đặt lên bàn, An Trường Khanh xem mỗi cái, rồi đề bút viết xuống, không biết liền đưa cho An Nhàn Ngọc, An Nhàn Ngọc lại viết xuống. Chỉ một lát, hai huynh muội đã viết xong đáp án, kêu hạ nhân đưa xuống.
Cuộc thi đèn có bảng xếp hạng, lấy người đáp đúng nhiều đố đèn nhất là người thắng. Nhưng đố đèn lại phân ngũ đẳng, nhất đẳng đơn giản nhất, ngũ đẳng khó nhất, lấy đó loại ra. Đố đèn nhất đẳng đến ngũ đẳng đều có định số. Cộng đáp án nhiều nhất mới có thể thắng.
Tiểu nhị thấy tốc độ của bọn họ nhanh, vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Tiểu nhân đi lấy nữa.” Nói xong vội vàng xuống lầu, không bao lâu lại mang đố đèn mới lên: “Mười cái vừa rồi đúng hết!”
An Trường Khanh và An Nhàn Ngọc phối hợp ăn ý, xem qua đặt bút, chỉ mấy vòng, liền nghe bên dưới vang ba tiếng đồng la, có người cao giọng nói: “Bắc Chiến Vương phủ, An Trường Khanh, đáp đề 67 đạo, thứ mười!”
An Trường Khanh duỗi đầu nhìn xuống, liền thấy trên bảng xếp hạng, có người cầm đèn lồng đỏ treo danh thiếp của y, di chuyển tới hàng trước, treo vào vị trí cuối cùng còn trống.
“Bây giờ là thứ mười!” An Trường Khanh nheo đôi mắt cười, thấy Chu Hạc Lam ở một bên trước sau không lên tiếng, hỏi: “Hạc Lam muốn chơi không? Nếu thắng, tiền thưởng chia ngươi một nửa.”
Chu Hạc Lam trầm ngâm, nói: “Hạc Lam thử một lần.”
Sau đó An Trường Khanh không chơi nữa, nhường cho Chu Hạc Lam.
***
Vọng Tiên Lâu lầu ba Lộng Tuyết Các, An Nhàn Nhã không tin mà xoa xoa lỗ tai: “Ta không nghe lầm chứ? Vừa rồi báo tên ai? An Trường Khanh?”
An Trường Đoan uống một ngụm trà, sắc mặt cũng không quá tốt: “Muội không nghe lầm, chính là nó.”
An Nhàn Nhã không phục mà vặn khăn, lôi kéo ống tay áo của công tử tuấn tú nhấp môi ngồi một bên không nói, làm nũng: “Hải Vân biểu ca, huynh ngẩn người làm gì, nhanh đáp đề đi, đừng để thứ tử kia được hạng nhất, bằng không sẽ tức chết!”
Ả vẫn căm giận, không có chú ý tới biểu tình của Lý Hải Vân.
An Trường Dục liếc ả một cái, tăng ngữ khí nói: “Nhàn Nhã! Quy củ muội đáp ứng trước khi ra cửa đều quên cả rồi?”
Lúc này An Nhàn Nhã mới tâm không cam tình không nguyện mà buông lỏng tay, ngồi một bên giận dỗi.
An Trường Dục nhìn về phía biểu đệ từ lúc nghe được tên An Trường Khanh liền bắt đầu trầm mặc không nói, thấp giọng: “Ta cho người hỏi thăm, bây giờ bọn họ ở Tùng Đào Các, cách vách chúng ta.”
Sắc mặt Lý Hải Vân mới động, rũ mắt xuống vẻ mặt thất hồn lạc phách: “Hiện giờ đệ ấy đã là Bắc Chiến Vương phi, gặp lại thì sao. Ta không thể hại đệ ấy……”
Ánh mắt An Trường Dục hơi tối: “Lần trước về phủ gặp lại, sắc mặt đệ ấy cũng không tốt, ở vương phủ chưa chắc quá vui vẻ…… Nhưng biểu đệ nói cũng đúng, có duyên không phận, không bằng không gặp.”
Lý Hải Vân bỗng ngẩng đầu, mấy phen muốn nói lại thôi, chung quy vẫn mím chặt môi vùi đầu đáp đề.
***
Trong Tùng Đào Các, An Trường Khanh không biết cách vách có mấy tiểu bối An phủ. Y ngồi cạnh Tiêu Chỉ Qua, trơ mắt nhìn hai người Chu Hạc Lam cùng An Nhàn Ngọc liên thủ, phá đề như phá giấy.
Đố đèn này càng đoán càng khó, đoán được lại càng chậm. Thứ tự xếp hạng ít biến động, là bởi vì điều này. Nhưng tốc độ hai người không thấy giảm bớt, hạ nhân chạy lấy đố đèn vào ngày đông cũng mệt ra một thân mồ hôi nóng, trên mặt lại vui vẻ: “Thứ, thứ năm rồi!”
An Trường Khanh cho tiền thưởng, tiếp tục nhìn hai người đặt bút đáp đề.
Không ngờ hạ nhân mới đi ra, cửa nhã gian lại bị gõ vang lên.
An Phúc đi mở cửa, thấy người đến lại ngây ngẩn cả người, do dự nên cho người tiến vào không: “Đại thiếu gia, Lý công tử.”
Một thanh âm ôn nhuận truyền vào: “Ở ngoài nghe thấy Trường Khanh biểu đệ cũng tham gia cuộc thi đèn, vừa lúc ở cách vách, cho nên tới gặp.”
Tiêu Chỉ Qua động mày, đi nhìn An Trường Khanh trước. Lại thấy biểu tình An Trường Khanh không có gì biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói với An Phúc: “Là đại ca và Hải Vân biểu ca sao? Mời người vào.”
Lúc này An Phúc mới mở cửa, mời hai người tiến vào.
Sau khi vào thấy Tiêu Chỉ Qua cũng ở đó, hai người đều ngẩn người, hành lễ bái kiến. Tiêu Chỉ Qua dừng ánh mắt trên người Lý Hải Vân, khóe miệng liền rũ xuống.
Giống hệt tin tức truyền về, biểu thiếu gia của An gia, họ Lý tự Hải Vân, khuôn mặt tuấn tú, chi lan ngọc thụ. Lại thiện thơ văn, học vấn rất tốt. Thi hương thi hội từng song nguyên, nếu không phải tổ phụ tổ mẫu trong nhà liên tiếp qua đời chịu tang, sợ là đại tài tử liên tiếp đạt tam nguyên.
Sau khi chịu tang, vị biểu thiếu gia này đến Nghiệp Kinh làm khách, ở tại An gia. Cùng Tam thiếu gia mới gặp đã quen, thường thường tặng thơ văn.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tình địch! (giơ thương)
Nhạ Nhạ: Ở đâu? (nhìn khắp nơi)
Biểu thiếu gia: Oa QAQ