Sau khi Hạo Đức Phương hơi cân nhắc.
Trả lời: Lão đệ Vũ Văn Xuyên bên kia bị Hạ Hầu gia quấy rối, lại có nhân mã Bàng tặc đột kích kìm chân, e là không kịp cản địch cho đệ.
Không phải y không muốn phối hợp với Miêu Nghị mà phòng chừng lúc này Vũ Văn Xuyên đang quan sát, chưa chắc đã nghe theo lệnh của y hà tất phải tự đánh vào mặt mình.
Có vẻ như Miêu Nghị nổi giận rồi, chất vấn: Vương gia, lời này của ngài có ý gì? Chẳng lẽ Ngưu mỗ bất chấp dầu sôi lửa bỏng vì Vương gia là sai ư? Hạ Hậu gia và nhân mã Bàng tặc có quấy rầy hơn nữa chắc gì đã có thể kiềm chế được toàn bộ nhân mã Tị Lộ? Ở địa bàn Tị Lộ, đường đường nguyên soái Tị Lộ mà ngăn cản truy binh cho ta cũng không làm được, coi ta là đứa nhỏ ba tuổi chắc? Đừng có khinh người quá đáng!
Cho dù Hạo Đức Phương biết mình không thể dễ dàng giao địa bàn Tị Đường cho Miêu Nghị, nhưng hiện giờ không phải là lúc để trở mặt với Miêu Nghị, Miêu Nghị đã nói tới mức này, y chẳng thể làm gì khác hơn là hơi nhắc nhở: Bản vương hạ lệnh thì không thành vấn đề, có điều hiện giờ bản vương rơi vào cảnh khốn khó, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, chỉ sợ có người mang tâm tư khác!
Đương nhiên Miêu Nghị biết y khó xử, ban đầu khi cùng Dương Khánh lên kế hoạch, hắn đã ngờ tới cảnh tượng này, thái độ Hạ Hầu gia kiên định, một khi thế cục đã thành. khó tránh khỏi việc người phía dưới có tâm tư.
Biết vẫn chỉ là biết, nhưng không thể để kế hoạch bị lệch lạc, Miêu Nghị hùng hổ trả lời:
– Nỗi khổ tâm trong lòng Vương gia ta biết rõ, Vương gia hãy cứ hạ lệnh, Vũ Văn Xuyên không dám không nghe theo!
Hạo Đức Phương: Ngươi có thật sự chắc chắn? Lão đệ bây giờ cũng không sợ đệ chê cười nữa, ta chỉ đành cố sức thử một lần.
Miêu Nghị: Y dám nói một chữ “không” thử xem, lão tử lập tức đôi hướng nhân mã tới diệt Vũ Văn Xuyên trước. Muôn tự tung tự tác? Mẹ nó chứ! Năm mơ giữa ban ngày đi! Hạo Đức Phương ngẩn ra một lát, phát hiện chiêu này quả nhiên rất tàn nhẫn, e là Vũ Văn Xuyên không thể không tuân theo, y bèn trả lời:
– Được! Ta ở đây hạ lệnh cho y, lão đệ bên đó tạo thêm áp lực cho hắn nữa là được!
Sau khi ngắt liên lạc, Hạo Đức Phương nhanh chóng lấy tinh linh ra hạ lệnh cho Vũ Văn Xuyên, còn việc Vũ Văn Xuyên có nghe hay không y cũng chẳng quản được, cứ để Ngưu Hữu Đức tự xử lý vậy.
Cất tinh linh đi, Hạo Đức Phương trầm giọng nói:
– Không thể khinh thường sức chiến đấu dưới trướng Ngưu Hữu Đức, để hắn lớn mạnh hơn nữa chắc chắn sẽ trở thành hậu hoạn, giường ta sao có thể để người khác ngủ ngáy? Nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này, ắt phải trừ!
Tô Vận nghe vậy, hơi gật đầu, rất tán thành.
Mà Miêu Nghị bên này sau khi đợi một lát cũng lấy tinh linh ra, trực tiếp liên lạc với Vũ Văn Xuyên.
Với địa vị của hắn hiện giờ. hầu như giữa mấy Vị đại lão trên Thiên Đình đều trực tiếp xây dựng cách thức liên lạc. Lúc trước phải đánh tiếng với Hạo Đức Phương trước là vì hắn không có quyền điều động Vũ Văn xuyên, phải để Hạo Đức Phương hạ lệnh trước mới được.
Sau khi liên lạc được, Miêu Nghị lập tức hỏi: Đại soái có thận được quân lệnh của Hạo Thiên Vương?
Quả nhiên Vũ Văn Xuyên từ chối: Đúng là đã nhận được ý của Ngưu lão đệ ta biết không phải ta không muốn ngăn cản truy binh cho lão đệ, mà thực sự là Hạ Hầu gia rất phiền phức, lại thêm nhân mã của Bàng tặc gây rối, bản soái không điều động được nhân mã, có điều lào đệ cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ dốc hết sức!
Lời tốt lời xấu đều nói cả rồi, rõ ràng để lại đường lui, nếu không thể ngăn chặn truy binh kịp thời cho ngươi cũng có lý do cả.
Miêu Nghị lập tức giận dữ: Vũ Văn Xuyên, ít bày trò đi đừng có quá đáng, ai dám phá hỏng đại sự của ta, ta sẽ chém đầu kẻ đó! Hạo Đức Phương hay là Bàng Quán sở hữu địa bàn Nam quân ta đều chẳng quan tâm, đại quân ta đã ra khỏi U Minh, sẽ không có chuyện trở về tay không, ai cũng phải cho lào tử lợi ích! Trong vòng một canh giờ, nếu ta không thấy nhân mã Tị Lộ ngăn cản truy binh cho ta, lão tử lập tức mặc kệ nhân mã Bàng tặc, tiêu diệt Vũ Văn Xuyên ngươi trước đã, ngươi không tin thì cứ thử xem!