Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, nếu là Minh giáo Ba Tư thực hiện không có gì đáng ngạc nhiên, bọn họ tuyệt đối có năng lực này: “
-Tương truyền Minh giáo là do Ba Tư truyền vào, Minh Tôn Ma Ni, đại trưởng lão Sơn Trung lão nhân Hoắc Sơn, đều có năng lực quỷ thần cũng không lường được. Nhất là thủ hạ của Hoắc Sơn là A Tát Tân Phái, làm thích khách thu lấy tiền thù lao, chuyên môn thực hiện ám sát khắp nơi…
Đoàn Duyên Khánh nói:
-Không sai, bây giờ Minh giáo Trung thổ do Trương Vô Kỵ dẫn dắt ở Tây Vực thế lực ngày càng lớn mạnh, cũng làm cho Mông Cổ đang phải nhức đầu. Khà khà…tương truyền Minh giáo Ba Tư thực lực gấp mười lần so với Minh giáo Trung thổ, lần này Mông Cổ sẽ bị phiền nhiễu rồi.
Trong giọng nói không che giấu được sự hả hê.
-Vậy Tứ Đại Ác Nhân đến đây để làm cái gì?
Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi.
Đoàn Duyên Khánh giải thích:
-Lần này triều đình Mãn Thanh hưng binh mười vạn, muốn triệt để tiêu diệt Kim xà doanh Sơn Đông, nên bọn họ phát anh hùng thϊếp rộng rãi khắp nơi anh hùng thiên hạ, ai có thể trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó lần này, thì có thể được chọn là tân Kim Xà Vương.
-Tứ Đại Ác Nhân làm sao mà được xem là anh hùng hảo hán?
Thạch Thanh xem thường chế giễu, Tứ Đại Ác Nhân hung danh ở bên ngoài, huống chi vừa rồi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn hèn hạ của bọn họ, ghét ác như kẻ thù đương nhiên Thạch Thanh có ấn tượng rất xấu.
Đoàn Duyên Khánh cười gằn:
-Chúng ta tuy rằng không tính là anh hùng hảo hán, nhưng cũng am hiểu về cái gọi là anh hùng hảo hán.
-Xin các vị nể mặt Tống mỗ, mỗi người lùi một bước đi..
Vân Trung Hạc ngẩng đầu, sắc ma nhìn Mẫn Nhu:
-Khà khà, nếu không có Tống công tử che chở, thì tôn phu nhân đã cùng ta cộng phó vu sơn, ngươi làm gì mà còn có công phu nói mạnh miệng ở đây.
Mẫn Nhu tức giận đến thân thể run rẩy, Thạch Thanh càng là muốn rách cả mí mắt, tức giận run người.
Tống Thanh Thư sa sầm mặt lại, từ xa một chưởng bổ tới, Vân Trung Hạc thấy ngực như nện gõ, phun ra một ngụm máu tươi:
– Các hạ đã lập lời thề, quãng đời còn lại không lại sẽ không gian dâʍ nữ nhân nữa, vì thế đừng có ép tại hạ phải ra tay.
Vân Trung Hạc cũng không dám phản bác, trong mắt hiện lên một tia oán độc.
-Tống công tử bắt nạt tứ đệ của chúng ta như thế, vậy chúng ta phải xử trí bây giờ làm sao đây?
Diệp nhị nương cười nói.
-Các hạ qua nhiều năm mỗi ngày đều bắt một hài tử, chơi đùa chán rồi lại gϊếŧ chết, tội nghiệt vẫn còn đó, tại hạ chưa có kịp tìm đến gây phiền phức, thì các hạ lại lên tiếng rồi.
Tống Thanh Thư cười gằn.
Diệp nhị nương lơ đễnh, bộ dáng không có gì sợ hãi:
-Chúng ta danh hiệu chính là Tứ Đại Ác Nhân, không làm chút chuyện như vậy, thì làm sao xứng đáng với lời đồn đãi trên giang hồ đây?
Thấy nàng dáng vẻ hoàn toàn không sợ mình trở mặt, Tống Thanh Thư cũng thấy kỳ lạ, đột nhiên cách đó không xa, phu thê Thạch Thanh, Mẫn Nhu như là không cầm nổi trường kiếm, hai thanh Hắc Bạch Song Kiếm liền rơi trên mặt đất, hai người cũng loạng choạng muốn té ngã.
Miêu Nhân Phụng cũng biến sắc, cả người run lên, vội lùi tới góc tường dựa vào, nên mới không té ngã trên mặt đất, có điều Miêu Nhược Lan thì là bất ổn.
-Phụ thân… Lan nhi cả người như nhũn ra, tay chân đều không nhấc lên nổi.
Miêu Nhược Lan suy nhược yếu ớt nói, thân thể cứ như vậy tựa ở bên cạnh cha mình.
Tống Thanh Thư cũng cảm giác được khí lực cả người của mình cũng biến mất, kinh hãi biến sắc:
-Bi Tô Thanh Phong!