-Trời muốn mưa thì phải vào nhà, đành phải nhường trời thôi.
Kho lương của Hồng gia.
Ngự lâm quân không vì đêm xuống mà ủ rũ tinh thần, ngược lại, đều nâng cao cảnh giác, bảo vệ kho lương nghiêm mật. Miêu Võ còn tự mình trấn thủ, dẫn binh lính tuần tra liên tục.
Không một tiếng động, trong đêm đen, mấy bóng người trông như âm hồn, lẳng lặng phủ phục trên một mái nhà cách kho lương không xa. Bọn họ trông giống như những con rắn độc, nhẫn nại rình mồi.
Đó chính là Ảnh tử vệ của Hạ gia, chuyên làm việc hắc ám.
Một lát sau, có vài cái bóng rón rén bò như mèo đến gần kho lương, có tiếng cú kêu túc túc. Trên nóc nhà, Ảnh tử vệ lập tức tụt xuống, hòa vào đám người rón rén như con mèo kia.
Đám người “miêu” chính là những thám tử của Ảnh tử vệ, đi tìm hiểu động tĩnh của kho lương, tìm ra kẽ hở để xâm nhập.
Ảnh tử vệ của Diệp gia đã bị diệt vong tự xưng là Hắc lão thử (con chuột đen), còn Ảnh tử vệ của Hạ gia vỗ ngực tự hào xưng là: Dạ lang.
Là ác lang trong đêm tối.
Ảnh tự vệ đương nhiên không có khả năng hành tung bí mật vô ảnh vô hình như thám thính viên của ba tổ chức hắc ám danh tiếng kia, nhưng năng lực theo dõi và ám sát tuyệt nhiên cũng không hề thua kém.
Bọn họ vốn là một công cụ của thế gia dùng để thực hiện một số tội ác bên ngoài.
Tám cái bóng trong đêm tối giống như âm hồn, từ từ tách ra, lúc ẩn lúc hiện, tiến gần đến kho lương của Hồng gia.
Ngự lâm quân hiển nhiên không ngờ tới, giữa tháng tư trăng nhạt sao thưa, lại có một đám người đang lần mò đến gần kho lương. Mà không, cũng không phải chỉ có một.
Bởi vì lúc này, từ phía khác của kho lương, lại có mười cái bóng cũng đang lén lút tiến gần đến.
Rình mò kho lương của Hồng gia, hiển nhiên không chỉ có Ảnh tử vệ của Hạ gia.
…
Bên trong hoa viên, Hàn Mạc và Hạ Học Chi đã đối ẩm một lúc, ánh trăng đã tỏ hơn, tiếc rằng chìm đắm trong thứ ánh sáng thuần khiết thanh tao của đất trời đó, lại không phải là những suy tính thanh tao và thuần khiết.
-Hàn Mạc, ta và ngươi cùng chung sống hòa bình có phải là tốt hơn không?
Buông chén rượu, Hạ Học Chi thở ra một tiếng, mắt lóe hào quang:
-Vì sao phải trở thành cục diện này?
Hàn Mạc vẫn thản nhiên như không, mặt tươi cười hỏi:
-Thế bá, ý tứ là sao? cục diện nào?
-Là cháu đang ép ta!
Hạ Học Chi giọng đã có hàn khí
-Cháu từ kinh thành ra được có vài ngày, đã ép ta… Tiểu tử ham chơi, nhưng nếu trò chơi này không thành, sẽ gây nên họa sát thân, cháu làm vậy để được cái gì chứ?
Hàn Mạc khẽ cau mày, sắc mặt không chút thay đổi, nhìn Hạ Học Chi nói:
-Cháu rời kinh chưa được bao lâu, thế bá sao không nhớ tới ngày cháu mới đặt chân lên đất Nghi Xuân.
Hạ Học Chi lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, im lặng.
-Cháu vừa đến Tịch Xuân, thế bá đã ân cần tiếp đón, lại chủ động thể hiện thành ý, thiếu chút nữa cháu cũng đã tin thế bá thực lòng muốn chung sống hòa bình.
Hàn Mạc điềm tĩnh:
-Chỉ có điều việc gì thái quá cũng sẽ thành bất thường, thế bá đối với cháu quá tốt, đã khiến cháu đoán ra trong đó tất có nguyên do.
Hạ Học Chi “ồ” lên một tiếng:
-Cháu nghĩ đến cái gì?
-Là muốn cháu mỗi ngày chìm đắm trong sắc đẹp, chỉ biết ăn chơi, bê trễ việc phát lương, đợi cho kho lương cạn kiệt, mà lương hộ bộ điều từ các nơi tới không kịp, nạn dân một khi biết họ không còn gạo cầm hơi, hậu quả sẽ như thế nào?
Hàn Mạc thở dài:
-Lúc đó,chỉ cần một người lên tiếng xúi giục, đem trách nhiệm Hộ lương quan đặt lên vai Hàn Mạc, Hàn Mạc sợ rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang rồi.
Liếc Hạ Học Chi một cái, thản nhiên nói:
-Nạn dân xông vào thành, nếu Thành vệ quân không ngăn cản nổi, trên thực tế cũng không thể chống đỡ mười vạn dân điên cuồng tấn công, đến lúc đó, Ngự lâm quân chúng ta giết bọn họ hay là bị… bọn họ giết chết?
Hạ Học Chi khóe mắt giật giật.
-Hàn Mạc, tai lương cứu tế không đến kịp, là trách nhiệm của Hộ bộ, đâu dính dáng đến cháu.
Rồi rót rượu vào chén:
-Dân chúng sao có thể đổ hết lỗi xuống đầu cháu được?
Hàn Mạc thở dài:
-Thế bá hiểu được đạo lý này, nhưng dân chúng sẽ không rõ. Hộ lương quan quản lương, không có lương thực, dân chúng tất sẽ tìm Hộ lương quan để đòi. Nếu ở giữa dân chúng có một vài kẻ xấu, kích động, đổ hết tội xuống đầu cháu. Cháu có lối nào mà minh oan? Nạn dân đói khát, còn điên cuồng hơn cả mãnh thú và dòng nước lũ, bọn họ sợ rằng không nghe cháu giải thích nổi một vài câu.
Hạ Học Chi đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn hoa viên yên tĩnh, khẽ thở dài:
-Hàn Mạc, cháu quả nhiên rất thông minh. Hàn gia có một hậu bối như vậy, thật tốt….
-Đa tạ thế bá quá khen!
-Giờ cháu đã khống chế được kho lương của Hồng gia, nơi đó lương thực nhiều như núi, đủ để chống đỡ một thời gian dài.
Hạ Học Chi chậm rãi:
-Nếu đã vậy, sao ta và cháu không cùng lùi một bước.
-Là làm thế nào?
-Vụ Tiệm gạo Đại Hồng có thể không truy cứu nữa.
Hạ Học Chi thản nhiên:
-Hạ gia chúng ta cũng sẽ không làm khó vụ cháu giết nha sai, mọi phiền toái chấm dứt.
Hàn Mạc đứng dậy nói:
-Thế bá, tìm ra thế lực đứng đằng sau Hồng gia không đến lượt cháu, mà là của Tô Khắc Ung. Thế bá quên sao, tất cả sổ sách cháu đều đã giao cho người của Lại bộ hết rồi.
-Nhưng cháu vẫn còn giữ một quyển…
Hạ Học Chi cười:
-Đưa nó cho ta!
Hàn Mạc nhún vai:
-Thế bá lượng thứ, đã bị đánh cắp mất rồi.
-Mất cắp?
/Hạ Học Chi dù cố gắng kiềm chế, vẫn lạc cả giọng:
-Hàn tướng quân văn võ song toàn, nếu có kẻ dám thò tay vào người cháu lấy trộm vật gì đó, thì chỉ có thể là quỷ mà thôi.
-Đúng là đã gặp phải ma quỷ!
Hàn Mạc cười ha hả.
-Xem ra Hàn thế chất không muốn chung sống hòa bình với ta rồi.
Hạ Học Chi cười hung ác.
Hàn Mạc ngồi xuống, nâng chén rượu lên, chậm rãi:
-Thế bá, cháu cũng không phải là người hay để bụng. Con người cháu rất đơn giản, lấy chân thành mà đối đãi chân thành. Nhưng nếu có kẻ nào dám đùa bỡn với cháu như một kẻ ngốc, thì cháu cũng không e ngại mà đùa bỡn lại.
Liếc Hạ Học Chi một cái, bình tĩnh nói tiếp:
-Có thể hay không chung sống hòa bình, phải xem trời tối nay có mưa không đã.
-Mưa?
-Đang là một ngày đẹp trời, nếu bỗng xảy ra mưa gió, thì đó là ý của ông trời, muốn bảo
chúng ta nên làm gì không nên làm gì?
Hàn Mạc thản nhiên:
-Nếu tối nay mọi thứ đều bình yên vô sự, ngày mai, cháu xin mời thế bá uống rượu mừng.
Ánh trăng như nước, miên man dịu dàng.