– Ai cũng biết nói những lời dễ nghe, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Hãy lập tức bảo Đoạn Xuân Nhi tới đó giám quân.
– Um – Bàng Quán gật đầu, dùng tinh linh trong tay liên lạc với Miêu Nghị lần nữa.
Bên trong U Minh Tổng đốc phủ, Miêu Nghị ngồi ngay ngắn ở chính đường nghiến răng nói:
– Tên đáng chết, cần thận từng ly từng tý, chỉ lo ta tự do quá mức, không cho ta chút phiền phức thì không chịu được mà!
Dương Triệu Thanh và Dương Khánh đồng thời nhìn qua. Dương Triệu Thanh hỏi:
– Đại nhân, sao vậy? Miêu Nghị hừ lạnh, nói:
– Lão già Bàng Quán vẫn cứ cái thói đa nghi, tới lúc này rồi còn muốn phái Đoạn Xuân Nhi nhanh chóng quay về giám sát cử động của chúng ta, tới lúc đó nếu nhân mã của chúng ta không có động tĩnh gì e là Bàng Quán sẽ nghi ngờ chúng tạ lừa lão! Xem ra vẫn nên thông báo sớm hơn một chút, nếu không phải lo lão chưa chuẩn bị ổn thỏa thì đã thông báo cho lão muộn hơn rồi!
Dương Khánh cười nhạt, nhấc tay nói:
– Không đáng lo, đã phòng ngừa chu đáo lào sẽ làm vậy, chỉ e là lại phải phiền Diêm huynh chút rồi!
Dương Triệu Thanh nhìn về phía Diêm Tu phía sau Miêu Nghị, Miêu Nghị cũng quay đầu liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười hắn là đã đoán được ý của Dương
– Dương Khánh lại nói.
– Đoạn Xuân Nhi không tới thì thôi, nếu như tới thì ta đang có một kê phải dùng tới nàng ta, có nàng ta bảo đảm kê hoạch của đại nhân sẽ có nhiều hơn ba phần thắng.
– Ồ!
Ánh mắt Miêu Nghị sáng lên:
– Nguyện lắng tai nghe.
Dương Khánh tiến lên, nói nhẹ vài câu:
– Binh bất yếm trá…
Dương Triệu Thạnh nghe xong gật đầu mỉm cười, ánh mắt Diêm Tu nhìn về phía Dương Khánh lại có vẻ hơi phức tạp, dường như không biết nên vui hay nên buồn.
– Tiên sinh đã có thượng sách này tại sao còn giấu diếm không sớm nói ra chứ?
Miêu Nghị thậm chí còn vổ mạnh bàn, đứng bật dậy gào lên hưng phấn nói:
– Tốt! Quả là diệu kế! Quả thật là binh bất yếm trá, có diệu kê này thì lo gì không có được địa bàn Nam quân? Cho dù Đoạn Xuân Nhi tới lần này ta cũng phải nghĩ cách mời được nàng ta tới mới được!
Sáng sớm hôm sau, quả thật Đoạn Xuân Nhi đã tới. Đối với Miêu Nghị hưng phấn không thôi mà nói thì thực sự là mong ngóng từ lâu, chỉ sợ nàng ta không tới!
Sau khi gặp mặt, đương nhiên là Miêu Nghị đã sắp xếp ổn thỏa, giao Đoạn Xuân Nhi cho Diêm Tu lo. Trong Hạo Thiên Vương Phủ, đám người Hạo Đức Phương đã dịch dung xong đi ra từ cửa hông nhanh chóng xuất phát, khi xuyên qua tầng mây, mấy trăm hộ vệ vẫn luôn ẩn nấp trong mây lập tức đi theo, cùng xông về phía tinh không.
Có nhóm trọng binh phòng ngự Hạo Vương thì dọc đường đều không trở ngại.
Đừng thấy số người hộ vệ tùy tùng không nhiều mà hiểu lầm, thực ra ẩn giấu cả đại quân. Những nơi có thể xuất hiện nguy hiểm trên đường đi đã sớm có nhân mã đi trước dẹp đường.
Ở trong tình hình bình thường, khi Hạo Đức Phương muốn ra ngoài thì dọc đường đi cần phải có người trong tối ngoài sáng thay nhau xử lý khi qua các tinh môn. Hạo Đức Phương sắp tới, lập tức có nhân mã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài tinh môn, đợi Hạo Đức Phương thuận lợi qua quan ải thì nhân mã xuất hiện lại nhanh chóng ẩn thân..
Hiện nay, bởi vì chuyện của Yêu Tăng Nam Ba tuy không phải tình hình bình thường, nhưng thủ tướng trên những tinh môn dọc đường cũng bống nhiên phát hiện có không ít nhân mã nhận lệnh tạm thời tiếp quản tinh môn, đến kiểm tra cũng chẳng thèm kiểm tra đã để cả đám người đi qua, sau đó lại nhanh chóng trả lại quyền nắm giữ tinh môn cho những người cũ.
Lính tuần tra tinh môn tuy rằng không biết người vừa đi qua là ai, nhưng cũng có thể đoán ra chắc chắn là một đại nhân vật.