Xem cái vẻ lười nhác này của hắn, thật là một chút quy củ đều không có, chỗ nào bì được với lão Tứ.
Trong lòng Hiền phi chứa bất mãn, trên mặt càng thêm đoan trang: “Tiến lên đây, để cho mẫu phi nhìn xem.”
Úc Cẩn tiến lên vài bước, đã có thể nhìn thấy nếp nhăn mờ nhạt trên khóe mắt Hiền phi.
Năm tháng là công bằng, vô luận mỹ nhân mỹ mạo như thế nào, đều sẽ lưu lại dấu vết.
Úc Cẩn hơi hơi cong khóe môi.
Lại nói, hắn sống đến mười chín tuổi, này vẫn là ký ức đầu tiên sau khi cách mẫu thân gần như thế.
Thật đúng là không được tự nhiên mà.
Hiền phi rất tò mò với ý đồ đến của Úc Cẩn.
Từ khi đứa con trai này trở lại kinh thành, bà truyền không chỉ một lần, nhưng chưa từng thuận theo bao giờ, lão Thất hôm nay tới cũng không phải đơn thuần là thỉnh an đi.
Hiền phi không lập tức hỏi, mà là quan sát kỹ lưỡng tiểu nhi tử.
Cảm giác là xa lạ, song hình dung thần thái lại phá lệ quen thuộc.
Chỉ từ trên dung mạo, lão Thất so với lão Tứ càng giống bà hơn.
Đây dù sao cũng là cốt nhục bà dựng dục ra.
Hiền phi đột nhiên sinh ra vài phần cảm khái, thần sắc hòa hoãn chút, hỏi: “Hôm nay tới gặp mẫu phi, chính là có việc?”
“Nhi tử tới thỉnh an mẫu phi.”
Trong lòng Hiền phi không tin, trên mặt cười cười: “Ngươi có tâm. Còn có việc khác sao?”
timviec taitro
Mặt Úc Cẩn hơi ửng đỏ, như rối rắm một chút, mới nói: “Nghe nói thời gian thưởng mai yến đã định rồi.”
Hiền phi bình tĩnh liếc nhìn Úc Cẩn một cái, cười cười: “Đúng vậy, liền định vào ngày mười tám, Cẩn Nhi chẳng lẽ lo lắng mẫu phi làm không thỏa đáng?”
Một tiếng Cẩn Nhi, Úc Cẩn thiếu chút nữa vươn tay phủi rớt da gà nổi khắp người, cũng may trên mặt còn chịu đựng được, đỏ mặt nói: “Nhi tử đương nhiên sẽ không lo lắng cái này. Chỉ là nhi tử hàng năm ở Nam Cương, đối với quý nữ trong kinh không hề hay biết, lại phá lệ hướng tới cuộc sống phu thê hoà thuận vui vẻ, cho nên có thể có vị thê tử vừa lòng đẹp ý còn phải nhờ vào mẫu phi.”
Hiền phi vẫn luôn nhìn Úc Cẩn, thấy hắn càng nói mặt càng đỏ, càng về sau lại có chút chân tay luống cuống, cong môi cười cười.
Lúc trước nghe nói lão Thất cùng vài vị hoàng tử kéo bè kéo lũ đánh nhau, bà còn tưởng rằng nó là đứa tính tình hỗn láo, hiện tại xem ra, cho dù nuôi ở bên ngoài sơn dã cũng vẫn là một đứa bé, với thê tử tương lai lại vẫn khát khao như thế.
Ở phương diện này, lão Thất ngược lại đơn thuần hơn so với các hoàng tử nuôi ở hoàng cung nhiều lắm.
Hiền phi cũng không cho rằng đây là một ưu điểm, có điều về mặt cảm tình đơn thuần chút, thường thường mang ý nghĩa chỉ cần thê tử hợp tâm ý liền sẽ tai mềm, nghe vào tiếng gió bên gối. Nói như vậy, bà chỉ cần bắt chẹt con dâu chẳng khác nào bắt chẹt nhi tử.
Nhìn cặp mắt tràn đầy chờ mong của nhi tử, Hiền phi mỉm cười: “Ngươi yên tâm, mẫu phi chắc chắn chọn cho ngươi một tức phụ vừa lòng đẹp ý.”
Thôi, bữa tiệc thưởng mai lão Thất nhìn trúng người nào, bà đáp ứng là được, quan hệ mẫu tử vốn đạm mạc mượn cơ hội lần này còn có thể hòa hoãn một phen. Nói như vậy, tương lai lão Thất giúp đỡ lão Tứ mới có thể càng tận tâm.
“Đứa con này cáo lui.”
Rời khỏi tẩm cung Hiền phi, Úc Cẩn lập tức khôi phục thần sắc lạnh băng, phảng phất như thiếu niên đỏ mặt ở trước mặt mẫu phi kia chưa từng tồn tại.
Vốn dĩ cũng không tồn tại.
Úc Cẩn lạnh nhạt cười cười, xuyên qua tường cung trùng điệp rồi quẹo một cái.
Một nội thị áo xám đi qua bên cạnh Úc Cẩn, lặng lẽ chậm lại bước chân.
“Làm xong rồi chứ?” Úc Cẩn mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng hỏi.
Nội thị nhẹ nhàng lên tiếng: “Xong rồi ạ.”
Úc Cẩn cong cong khóe môi, đi nhanh ra ngoài cung.
Hàn công công của Nội Vụ Phủ cụ thể phụ trách việc này đang phân phó vài tên nội thị dựa theo danh sách hai vị nương nương đưa tới sao chép thiệp mời, trong đó một người nội thị nhìn thoáng qua danh sách, đề bút viết xuống tên Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ.
Tiếng gió thưởng mai yến dần dần truyền đi, hai ngày trước khi đến mười tám tháng giêng, quý nữ nhận được thiệp mời phần lớn mừng rỡ như điên, chưa từng nhận được thì trong phủ bóp cổ tay thở dài.
Vị trí Vương phi đó, ngay cả cơ hội tham dự đều không có, cứ bay đi như vậy!
Trong Đông Bình Bá phủ, Phùng lão phu nhân nhìn đi nhìn lại thiệp mời khắc hoa quản sự trình lên, kích động không thôi.