cáo với cấp trên, bắt đầu tiến hành điều tra thẩm vấn tên Ngô Lương Trụ về tội tham ô, tư
lợi tiền công quỹ.
Ngô Lương Trụ suy cho cùng cũng chẳng là tội phạm nguy hiểm gì, kế hoạch
phạm tội của gã cũng nhanh chóng được làm rõ. Âm mưu bỏ trốn của gã kỳ thực cũng
thật nực cười, chỉ là ôm một cục tiền từ vùng Vân Điền chạy sang Myanmar. Tại mấy vùng
quản lý biên giới quốc gia đó, chỉ cần có tiền là xong. Hơn nữa gã cũng chẳng là cán bộ
cao cấp gì, quốc gia cũng sẽ không vì gã mà truy cứu can thiệp.
Dù gì cũng là đích thân Lâm Nhược Khê gọi điện báo cảnh sát.
Vệc này đối với thị trấn như Dư Bình là một việc lớn. Phải biết là ngoài xưởng may
Ngọc Bình ra Ngọc Lôi vẫn còn ba cái nữa, cả bốn công ty đều đặt tại thị trấn Dư Bình, đã
đem lại lợi nhuận kinh tế vô cùng khả quan, bọn họ nào dám chậm trễ với vị nữ thần tài
này.
Đợi đến khoảng tám giờ tối, Lâm Nhược Khê mới gặp được vài cán bộ cao cấp của
công ty Ngọc Bình. Mấy người này đều thi nhau than vãn, khóc lóc kể tội tên giám đốc
xưởng Ngô Lương Trụ, đã dùng vũ lực đe dọa bọn họ, để bảo vệ hành vi phạm tội dơ bẩn
của mình, cũng hi vọng Nhược Khê có thể khoan thứ cho bọn họ, để bọn họ tiếp tục làm
việc tại công xưởng.
Nhưng Lâm Nhược Khê không những không độ lượng đồng ý mà còn không thèm
nói lời nào liền đuổi hết mấy cán bộ chủ chốt ở đấy. Lần này hoàn chỉnh xong việc thay đổi
bộ máy cán bộ quản lý cao cấp tại công xưởng.
Dương Thần cũng hiểu được dụng ý của cô, dù sao đến hành động xấu xa như
vậy, cá nhân họ cũng không dám hé răng phản đối nửa lời. Bọn họ cũng chả dám mạo
hiểm mà phản ứng, đơn giản chỉ cần đe dọa không cần dùng đến vũ lực, nhất định là còn
có lý do cá nhân khác, khó mà đảm bảo họ không hề tư lợi chút nào. Vì vậy trực tiếp loại
bỏ là cần thiết.
Khi xử lý xong xuôi mọi việc cũng đã hơn mười giờ đêm, những việc còn lại cần
làm bao gồm chỉnh đốn công xưởng, thu hồi tiền lương đã phát, cũng không phải chỉ là
việc ngày một ngày hai.
Khi Lâm Nhược Khê mệt mỏi trở lại ngồi trong xe Dương Thần, hắn dễ dàng nhận
thấy vẫn có một đám mây u ám, mù mịt vẫn bao trùm lấy cô, không thể tản đi được.
– Về nhà sao?
– Ừ.
Lâm Nhược Khê khẽ khẽ trả lời. Sau đó không nói thêm một lời nào nữa, im lặng
ngồi ở ghế bên cạnh, tựa một khối băng lạnh lẽo, tinh khiết dường như không một hơi thở.
Đã vào đêm, đường phố thật thông thoáng, chẳng có mấy người và xe cộ trên
đường. Khiến cho Dương Thần vốn tốc độ lái xe không hề chậm lại tăng tốc ngày càng
nhanh.
Nhưng Nhược Khê lại không hề lên tiếng yêu cầu Dương Thần giảm tốc độ như
mọi lần mà ngồi yên bất động, không kêu một tiếng.
Dương Thần liếc nhìn cô, hỏi một câu:
– Vẫn còn nghĩ những lời tên Ngô Lương Trụ nói lúc nãy hay sao?
Cũng chẳng biết Lâm Nhược Khê có nghe rõ hay không chỉ à lên một tiếng, có vẻ
như chấp nhận câu hỏi.
– Em có biết vì sao, vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy gã chửi em mà không lập tức
đứng lên đánh gã không?
Dương Thần hỏi.
– Không phải là do anh thấy bọn chúng đáng thương chứ?
Lâm Nhược Khê thuận miệng nói.
Dương Thần cười, không thể phủ nhận, tự cười an ủi:
– Thực ra đứng ở góc độ của Ngô Lương Trụ mà nói gã thực có lí do hận cô. Dân
tộc của chúng ta, kế thừa thế giới này đã mấy ngàn năm, mặc dù rất nhiều trong chúng ta
cho rằng vinh dự truyền thống gì đó đã dần dần bị mai một, dần dần bị vứt bỏ, nhưng vẫn
còn rất nhiều những thâm căn cổ đế khó có thể xóa mờ. Ví như tổ ấm không muốn di dời,
ví như làm rạng danh tổ tông.
Nhiều lúc, những người theo chủ nghĩa tư bản quốc gia, như người Mỹ, sang đến
bên này, sẽ thấy rằng những người dân ở đây ngoài nhân cách còn cá tính nữa, cái này là
bởi vì chúng ta là những người luôn tuân thủ nghiêm ngặt mọi thứ, ví dụ như người thân
chúng ta, nếp nhà, quê hương của chúng ta. Những thứ như vậy ở các quốc gia phát triển
lại mỏng manh hơn rất nhiều. Rất nhiều người, cả đời không có được một ngôi nhà cho
riêng mình, càng không cần nói đến những kẻ như Ngô Lương Trụ cả nhà bọn họ ba đời
mới lập lên được một công xưởng.
Có vài thứ, so với tiền còn đáng giá hơn rất nhiều. Cho nên tôi lúc ấy cảm thấy, cô
bị gã mắng vài câu, cũng không là chuyện gì to tát cả. Đương nhiên, chỉ là những nhận
định của riêng tôi.
Lâm Nhược Khê im lặng quay lại liếc nhìn Dương Thần, trong xe rất tối, ánh sáng
mờ nhạt trong chiếc BMW màu cam hắt lên khuôn mặt của người đàn ông ngồi đây, khuôn
mặt mà cô đã quen thuộc từ lâu, một khuôn mặt bình thường, lúc hắn bình thản kể chuyện
lại khiến cô bất chợt cảm thấy hơi bối rối.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi hỏi một câu:
– Vậy, điều anh muốn nói là gì?
– Thực ra cũng không phải là đạo lý to tát gì, chắc cũng chỉ là do bây giờ tâm
trạng em không được tốt, phức tạp nên nhất thời mới không nghĩ tới thôi.
– Anh thì cho rằng như vậy, đối với những việc em làm, đúng là đã khiến cho Ngô
Lương Trụ cùng lúc cả ba đời đều phải chịu nỗi thống khổ, nhưng lại có rất nhiều gia đình
đều rất cảm kích em.
Em đã từng nghĩ tới chưa, những công nhân và gia đình của họ tại nơi xa xôi ngàn
dặm như thế này, họ cũng chẳng có hiểu biết gì hết cũng chẳng vấn đề nào là được rõ
ràng cả. Tại thành phố xa lạ này, cho dù là thị trấn nhỏ ngay bên rìa thành phố, họ vẫn là
một tập thể đơn độc. Đây không phải là quê hương của họ, không có người thân của họ,
thậm chí một thân phận hợp pháp cũng không có.
Nhóm người này, muốn nuôi sống bản thân, thậm chí kết hôn, sinh con đều cần
phải có một việc làm. Mà vốn công xưởng nhà họ Ngô không có khả năng tiếp nhận được
cả ngàn công nhân như thế, chỉ khi em thu nạp cái công xưởng đấy rồi dẫn dắt nó lớn
mạnh thì những người kia mới có được công việc ổn định.
Em nhìn cảnh những người công nhân ở ngoài cổng công xưởng mà xem, lôi cả
nhà đi chính là vì nửa năm tiền lương, phải ra mặt như vậy vì miếng cơm manh áo. Bọn họ
căn bản đã vứt bỏ cái gọi là tôn nghiêm, hi vọng có được một phần vốn liếng sinh tồn
thuộc về họ.
Đối với đám người như họ, không những là do quốc gia không cho họ đủ những
bảo đảm xã hội. Bởi vì họ không hiểu được người kinh doanh là như nào, chỉ cần cung cấp
cho họ một công việc ổn định, có thể lãnh đạo bọn họ duy trì phát triển mới là lựa chọn tốt
nhất. Mà em lại là người đó, cho nên, những việc em làm căn bản là đã làm một việc tốt
lớn. Mặc dù em có lỗi với một gia đình Ngô Lương Trụ nhưng em hãy coi như đã đối tốt với
bọn họ.
Lâm Nhược Khê trong mắt chợt lóe lên tất cả mọi suy nghĩ, dần dần sáng suốt lên
đôi chút, không tránh khỏi cười nhạt một cái:
– Là anh đang giảng giải đạo lý cho em đây sao?
Dương Thần nhún vai một cái.
– Anh cũng chỉ là nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, dù sao con người đều có mặt
tốt mặt xấu, không thể mọi mặt đều toàn diện được, mọi thứ không có gì là tuyệt đối cả.
Vừa nói, Dương Thần lập tức tranh thủ nắm lấy cơ hội, có phần hơi mong đợi nói:
– Nhược Khê bảo bối, em thấy những lời anh nói là có lý không? Anh thì thấy là rất
có lý, nếu như bắt anh phải làm những việc đại loại như rời xa em, nhất định anh sẽ bị
điên mất, giống như việc em mua lại công xưởng kia cũng vậy, mọi việc đều không có
tuyệt đối, làm người không ai có thể thập toàn thập mỹ được, em hãy coi những lời đó như
cỏ rác, quên hết đi. Chúng ta làm hòa nhé?