Là Bối Lạc.
Lương Hạ trông thấy Bối Lạc, sắc mặt chợt sững sờ.
Bối Lạc dường như đã lấy lại vẻ kiêu ngạo của ngày xưa, ánh nhìn cũng trở nên thu hút, có một cái gì đó rất khác đã thay đổi.
Bối Lạc nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói vui vẻ vang lên:
“Cậu vội vã như vậy? Muốn đi đâu thế?”
Lương Hạ không đáp, chỉ lùi lại phía sau một bước theo quán tính.
Mái tóc của Bối Lạc so với lần gặp trước cô gặp hình như đã dài ra thêm một chút, đuôi tóc rất thẳng càng tăng lên sự quyến rũ kiều mị trên gương mặt.
Bối Lạc đi về phía cô mấy bước nhưng chỉ phút chốc bỗng dừng lại, hơi nhíu mày.
Biểu cảm trên khuôn mặt khá phân vân.
Lương Hạ chỉ nhìn thoáng qua liền biết Bối Lạc đang nghĩ gì.
Cô trước giờ luôn giữ khoảng cách với Bối Lạc, cho dù khoảng thời gian gần đây Bối Lạc khá thân thiết với Hạ Nhi, nhưng không hiểu sao mỗi lần cô gặp mặt Bối Lạc, đến nói chuyện bình thường một cách tự nhiên cũng là một việc khá giượng ép.
Cô luôn dùng kính ngữ, luôn tạo ra sự xa cách dù chỉ là qua lời nói.
Bối Lạc lúc này dường như cũng nghĩ đến việc tiến lên trò chuyện thân thiết với Lương Hạ là hơi kỳ quặc, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn bước lên, ôn tồn nói:
“Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi, được không?”
Lương Hạ nhìn Bối Lạc một cái, ngón tay mảnh khảnh lặng lẽ siết lấy góc áo, sau đó chậm rãi gật đầu.
Cho dù vẫn còn một chút thành kiến với Bối Lạc vì những chuyện quá khứ, nhưng cô không thể phủ nhận Bối Lạc từng có ơn với cô. Nếu ngày ấy trong đại tiệc thế gia, Bối Lạc không kịp thời đi báo tin, có lẽ lúc này cô sẽ không đứng ở đây.
Sau tất cả mọi chuyện, Hạ Nhi đã buông xuống mọi thù hận mà kết bạn với Bối Lạc, bản thân cô là bạn thân tốt nhất của Hạ Nhi, cũng không việc gì phải vì thành kiến mà bài xích một người muốn quay đầu là bờ.
Xe trong thành phố đông đúc, dọc đường gần như đều tắc nghẽn.
Lương Hạ ngồi ở ghế lái phụ, trầm mặc từ đầu tới cuối, lặng lẽ nhìn từng tòa nhà ngoài cửa sổ từ từ lùi về sau, ánh mắt xa xôi mà mông lung.
Có mấy lần Bối Lạc bắt chuyện với cô, cô đều để hồn bay đi đâu mất, rất lâu sau mới tỉnh lại, trả lời được một hai câu.
________
Khương Tình cuối cùng cũng phải lên chuyên cơ riêng để bay sang nước M.
Hạ Nhi đến tiễn, cô thấy ông Khương ngồi trên xe lăn, người lại gầy rộc đi so với lần trước cô gặp, trong lòng tự nhiên thấy buồn.
Hạ Nhi vẫn còn nhớ rõ giây phút ông Khương mạnh khoẻ đến biệt thự nhà họ Hạ, cùng ông nội cô đánh cờ. Thế mà giờ đây vật đổi sao dời, ông nội cô vẫn khoẻ mạnh, ông Khương lại bệnh tật dầm dề.
Giây phút nhìn ông Khương nằm yên trên giường bệnh, ngoài buồn đau ra, trong cô còn có cảm giác không đành lòng.
Vương Minh Tuyết cũng cùng lên đường đến nước M, thân ảnh bà xuất hiện bên chuyên cơ, chỉ thấy nữ nhân bao nhiêu năm rồi mà không hề già nua, ngược lại càng thêm cao quý, khoan thai, có lẽ vì thời gian qua phải chăm sóc ông Khương nên trên gương mặt bà ấy có nhuốm vẻ mỏi mệt.
Khi nhìn thấy cô, vẻ mặt Vương Minh Tuyết vẫn không đậm không nhạt, có phần xa cách.
Ngược lại với Vương Minh Tuyết, ông Khương lại thấy rất vui khi cô tới, nhưng phần nhiều là áy náy, ông còn nắm tay cô, kể cho cô nghe một số chuyện vui, khiến tâm trạng ngượng ngập của mọi người dần dần khá hơn, ông liên tục dặn đi dặn lại cô rằng sau khi ông chữa khỏi bệnh, phải thường xuyên đến Khương gia làm bạn cùng ông.
Hạ Nhi chỉ mỉm cười, gật đầu nói:
“Khi ông khoẻ lại, con hứa sẽ thường xuyên tới thăm ông.”
“Tốt, tốt.” Khương Thời gật đầu lia lịa: “Ta nhất định sẽ khoẻ lại.”
Vương Minh Tuyết đứng bên cạnh một lúc, nghe hai người trò chuyện xong liền qua loa lạnh nhạt nói với La quản gia:
“Tới giờ rồi, đi thôi.”
La quản gia lập tức cung kính bước đến, cùng Vương Minh Tuyết đẩy xe lăn đưa Khương Thời vào chuyên cơ.
Hạ Nhi nhìn theo ba người đến khi bóng dáng mất hút.
Ngay lúc này, Khương Tình từ phía sau bước đến.
Vạt áo trắng nhẹ tung bay, ánh hoàng hôn hắt xuống mái tóc đen nhánh, phản chiếu những vệt sáng, tôn lên chất tóc cực tốt, nữ nhân với sống mũi cao, bờ môi hơi mím mang theo vẻ cao ngạo, cực đạm.
Hạ Nhi vừa nhìn thấy Khương Tình, cũng chậm rãi bước tới trước.
Chiếc váy màu trắng trên người cô dài quá đầu gối, thiết kế rực rỡ mà không diêm dúa, tôn lên vẻ trang nhã, thoải mái, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dìu dịu ngọt mát, mũi giày cao gót chạm vào nền đất vang lên những thanh âm giòn tan.
Khương Tình nhìn cô, mỉm cười với cô, trên bờ môi ấy chỉ còn lại những vòng xoáy dịu dàng.
Cô tiến lên ôm chặt lấy Khương Tình, đôi mắt hổ phách nhắm lại, cái ôm cực chặt chẽ, giống như gởi gắm nỗi nhớ những ngày sắp tới không thể gặp, tình cảm lan tràn thành nước lũ.
Khương Tình đột nhiên bị ôm chầm lấy, có chút dở khóc dở cười.
Khi Hạ Nhi buông tay, mở mắt ra, Khương Tình vẫn đang nhìn cô chăm chú, gò má càng thêm góc cạnh, sắc nét.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình, nhìn từ đôi mắt tới sống mũi, tới bờ môi đến làn da, dù là trầm mặc hay mỉm cười, nhẹ giọng dặn dò:
“Tình, nhanh rồi trở về với em. Em đợi chị.”
Giọng nói ngọt ngào cứ thế theo cổ họng tràn vào tận trái tim Khương Tình, nhẹ cong khoé môi cười khẽ, ngón tay Khương Tình đưa tới, búng lên trán cô một cái.
Cô rên rỉ một tiếng, ôm trán xoa xoa rồi lập tức ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt nâu sẫm đang mỉm cười kia.
Khương Tình dịu dàng nói:
“Tôi sẽ về nhanh thôi. Không có đi luôn đâu. Ngốc ạ.”
Hạ Nhi nghe vậy, lòng sướng rơn, nín nhịn niềm vui sướng một lúc lâu cô mới cố tình hỏi:
“Chị mắng ai là ngốc hả?”
Khóe môi Khương Tình thấp thoáng nụ cười, ung dung nhìn cô, điềm đạm trả lời:
“Em cảm thấy tôi đang mắng ai?”
Hạ Nhi cắn môi không nói.
Khương Tình vốn không phải là nữ nhân thích nói những lời ngọt ngào, thế mà thật kỳ lạ, cho dù là lời nói không quá dễ nghe khi lọt vào tai cô lại tan ra thành mật, thấm vào cả cổ họng.
Khương Tình nhìn thấy gương mặt nhỏ của cô bừng sáng, nụ cười mỉm ánh lên nơi khóe môi.
Trước khi lên chuyên cơ, Khương Tình liên tục dặn dò cô:
“Bảo bối, em ra ngoài phải mang theo Lam Thất, đừng đi đâu một mình cả. Tuần sau tôi sẽ trở về với em. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Trái tim Hạ Nhi đập thình thịch, vị ngọt trong lòng đã lan ra tận đầu môi, cô mềm nhẹ nói:
“Khương gia chủ! Em biết rồi, chị nhớ trở về nhanh một chút, nếu không em sẽ tiêu hết tiền của chị đấy.”
Khương Tình bật cười thành tiếng, giọng nói ôn nhuận như ngọc, nhẹ như mây như khói:
“Bảo bối! Tiền tôi không thiếu. Em muốn tiêu sài bao nhiêu thì cứ lấy. Đừng thương tiếc tôi, tôi chịu được. Kiếm ra tiền cho phu nhân tiêu sài hoang phí chính là vinh dự của tôi.”
Hạ Nhi: “…”
Chuyên cơ vừa bay, vào lúc cô đang đau đầu nhức óc thì Lam Thất bước đến:
“Phu nhân, nên trở về rồi.”
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, vừa xoay người, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Bối Lạc.
Cô nhanh chóng nhận máy.
Đầu dây bên kia, giọng Bối Lạc nghe vô cùng mệt mỏi, nói:
[Hạ Nhi! Du Tử Miên gọi cho Lương Hạ, nói rằng tình trạng sức khoẻ của Khương Ngọc không tốt lắm, tôi tình cờ gặp cô ấy, nên đã tiện đường đưa cô ấy đến bệnh viện X, chỉ là khi đến nơi vệ sĩ Khương gia không cho tôi vào cùng.]Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy không bình thường, vội hỏi:
“Khương Ngọc bệnh gì? Không phải chị ta vẫn đang khoẻ mạnh tiếp quản Khương thị sao? Khương Tình vừa bay đến nước M, toàn bộ Khương thị đều đang giao cho Khương Ngọc tiếp quản mà.”
[Cái gì?] Giọng Bối Lạc trong điện thoại vô cùng hốt hoảng.Hạ Nhi mau chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi chân mày vẫn nhíu lại rất chặt, giọng cũng trở nên lạnh buốt:
“Du Tử Miên lừa Lương Hạ đến bệnh viện X làm gì? Vệ sĩ Khương gia? Bối Lạc! Cậu có chắc đó là vệ sĩ Khương gia không?”
Ngữ khí của Bối Lạc trong điện thoại cực kỳ khẳng định:
[Hạ Nhi! Trước đây tôi thường xuyên đến Khương gia, tôi biết dấu hiệu nhận biết vệ sĩ của Khương gia.]Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, ngay lập tức đưa ra đáp án:
“Là Vu phu nhân.”
[….]Hạ Nhi ngẩng đầu lên, cô nhìn những đốm sáng của ánh đèn như sóng nước lăn tăn đang phản chiếu vào mắt, hít sâu một hơi, sau đó liền hỏi Bối Lạc đang ở đâu.
Sau khi Bối Lạc tắt máy, Hạ Nhi thu dọn qua loa rồi ra lệnh cho Lam Thất đứng bên cạnh:
“Tôi không quản anh dùng cách gì, trong vòng ba mươi phút, đem tiền mặt đến bệnh viện X cho tôi. Là tiền mặt.”
