Bà Hàn ngồi một bên, nhìn trên người đứa con nhà mình nhỏ nước tí tách, liền lên tiếng thúc giục: “Thành Trì, mau lên lầu thay quần áo sạch sẽ, tránh để bị cảm.”
“Dạ con biết rồi.” Trong miệng Hàn Thành Trì đồng ý lời nói của bà Hàn nhưng ánh mắt vẫn cứ dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Ân Ân, trong tròng mắt anh tuấn lóe lên ánh sáng, không có ý muốn nhúc nhích tí nào.
Cố Ân Ân nhẹ nhàng nhíu lông mày, lông mi cong vút, cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi, em cùng anh lên lầu thay quần áo.”
Hàn Thành Trì lập tức giản lông mày lôi kéo tay Cố Ân Ân, đi về phía cầu thang.
Cố Lan San mới vừa cúp điện thoại trong tay, Hàn Thành Trì liền dắt Cố Ân Ân từ đi xẹt qua bên cạnh mình.
Hàn Thành Trì hơi nghiêng mắt, thấy Cố Lan San khoác áo khoác của mình, toàn thân cũng đang nhỏ nước tí tách, có thể là bởi vì có chút lạnh, thân thể của cô hơi run rẩy, liền dừng bước chân: “Lan San, đi, cùng lên lầu thay quần áo.”
Cố Ân Ân thờ ơ lạnh nhạt đi theo Hàn Thành Trì cũng dừng bước chân lại, chỉ là nhếch nhếch khóe môi: “Đúng vậy, San San, ở chỗ Thành Trì có quần áo của chị, em nên thay quần áo khác đi, tránh bị cảm.”
Quần áo ướt nhẹp mặc trên người, quả thật rất không thoải mái, Cố Lan San cũng không có ý định từ chối, cũng không nhận thấy có bất kỳ khác thường gì gật đầu, thản nhiên nhìn thẳng vào Cố Ân Ân, cười híp mắt nói: “Dạ.”
……….
Ba người đi vào phòng ngủ của Hàn Thành Trì.
Vừa vào phòng ngủ, Cố Ân Ân liền vào trong phòng tắm, lấy một cái khăn lông sạch sẽ đưa cho Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì lại sang tay tự nhiên đưa cho Cố Lan San đang đứng một bên, nhìn về phía Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, em hãy đi tìm cho Lan San một bộ quần áo mặc trước đi.”