Cô khuyên nhủ không có kết quả và bị chặn ngoài cửa.
Hứa Trúc Linh đành phải đến đón Cố Cố và rời đi.
Ôn Mạc Ngôn căng thẳng hỏi: “Cô Linh, Bạch Minh Châu rốt cuộc là làm sao vậy? Cô ấy thật sự muốn đính hôn sao?”
“Minh Châu cảm thấy bản thân sau này sẽ không yêu được người khác nữa, nếu như đã tìm được người thích hợp, thì liền kết hôn vậy. Cô ấy bây giờ ngay cả lời của tôi cũng đều không nghe, xem ra quả thực là đã xác định rồi.
“Người đàn ông đó có thích Bạch Minh Châu không?”
“Minh Châu nói không có cái gì cơ sở tình cảm, anh ta cũng cảm thấy Minh Châu thích hợp để kết hôn, cho nên…”
“Hai người không có tình cảm, cũng có thể nói kết hôn sao?”
“Ôi, tôi cũng không biết, trong lòng tôi bây giờ cũng rất rối rắm, tôi đưa Cố Cố về đây.”
Hứa Trúc Linh giống như một con gà trống bị rụng lông, đầu rũ xuống, yếu ớt.
Cô đưa Cố Cố rời đi, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ôn Mạc Ngôn đứng trước cửa phòng Bạch Minh Châu do dự hồi lâu, nhưng không dám gõ cửa.
Anh đi tới đi lui khoảng năm phút, không ngờ Bạch Minh Châu lại mở cửa trước, trong tay cầm một chai rượu đỏ và hai chiếc ly để cao, khi nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn thì có chút kinh ngạc.
“Sao anh lại ở trước cửa nhà em.”
“Anh…Anh tới thăm em.”
“Em không sao, vừa vặn muốn tìm anh đi uống rượu. Nếu đã như vậy, anh vào đi, em cũng lười đi sang nhà bên cạnh.”
Ôn Mạc Ngôn nhìn chai rượu, muốn nói con gái vẫn nên uống ít rượu thôi, nhưng đoán chừng sau khi anh ấy nói ra lời này, Bạch Minh Châu chắc chắn sẽ đem anh nhốt ngoài cửa, hơn nữa vài ngày còn không thèm để ý đến anh ấy. Anh ấy vừa nghĩ đến điều này, không khỏi cười lên.
Bạch Minh Châu đưa anh vào, sau đó đóng cửa lại, nhìn thấy anh đang cười không khỏi kinh ngạc.
“Sao anh lại cười?”
“Anh vừa rồi…vừa rồi nghĩ muốn khuyên em con gái không nên uống rượu.” Anh nói lắp, quay đầu sang một bên, nói: “Nhưng mà anh nghĩ nếu như anh nói ra điều này, em nhất định sẽ đem anh nhốt ngoài cửa, hơn nữa rất nhiều ngày sẽ không để ý đến anh. Đúng không? “
“Ừm, đúng là như vậy, em ghét nhất bị người khác giảng đạo lý.”
“Cho nên anh đã không nói, làm người làm việc chủ cần vui vẻ là tốt rồi, là anh quá nghiêm túc.”
“Sao sự giác ngộ tư tưởng của anh đột nhiên lại cao hơn nhiều như vậy, nhìn không ra đấy nha.”
Bạch Minh Châu không khỏi kinh ngạc cảm thán nói, Ôn Mạc Ngôn trong ấn tượng của cô là rất ngốc, thật không ngờ lại nói ra được những lời này.”
Cô đi đến bàn ăn, mở chai rượu vang ra và rót cho anh một ly.
“Em đi chuẩn bị chút đồ ăn nhắm rượu, bụng rỗng uống rượu cũng không tốt.”
“Để anh đi, anh nghĩ kỹ năng nấu nướng của anh phải tốt hơn nhiều so với em. Trong phòng bếp có bò bít tết không? Làm chút đồ Tây.”
“Có, lần trước đi siêu thị có mua.”
Trong tủ lạnh của cô có rất nhiều đồ ăn đông lạnh, cho vào trong ngăn đông, khi muốn ăn trực tiếp rã đông.
Nếu như có Nguyên Doanh ở đây, anh ấy nhất định sẽ vứt hết đồ trong tủ lạnh của cô, sau đó sẽ đi chợ bán thức ăn mua rau mua thịt tươi.
Thậm chí còn có thể róc xương một con gà nguyên vẹn không thiếu sót gì và làm cho cô ấy một món gà hầm vô cùng ngon.
Thực ra cô không thích, cô nghĩ mình yêu Nguyên Doanh cũng không thể đến bước không thể cứu chữa.
Bằng không, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không cách nào theo thói quen sinh hoạt của ấy được.
Cô luôn tự an ủi mình là bởi vì cô không học ngành y cho nên không thể hiểu được lối sống lành mạnh của anh ấy.
Cô cũng tự mình đi đọc một số sách y về dưỡng sinh và sự thật đã chứng minh ngày hôm sau cô vẫn làm theo cách của mình.
Bây giờ cô muốn buông tay, cũng không còn nỗi đau thống khổ xé lòng hàng đêm.
Mặc dù thỉnh thoảng nghĩ đến trong lòng buồn bực, có vài phần không thoải mái lắm, nhưng cũng không đến mức đau muốn chết đi sống lại.
Vết sẹo do Nguyên Doanh để lại là một cái gai nhỏ ở trong lòng của cô.
Nghĩ đến, hơi đau, nhưng không rút ra được, rất khó chịu.