Lão ta nói rồi nhìn về phía Nhậm Kinh Luân bên cạnh: “Tông chủ Nhậm, chắc giờ không còn lo ngại gì nữa nhỉ? Nếu chúng ta hợp sức, chắc chắn sẽ ngừng được thiên kiếp này, khiến Lệ Trần cảm nhận sự đau đớn khi bị thiên kiếp cắn trả”.
“Được!”
Nhậm Kinh Luân gật đầu đồng ý.
Bây giờ, trong số năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn, đã có ba người cùng phe với nhau, Lệ Trần lại đang vượt thiên kiếp, chỉ còn mình Đỗ Bá thì sao có thể ngăn nổi họ?
“Ầm!”
Võ Thần Thương giáng mạnh xuống trước mặt Ứng Thiên Hành.
Đỗ Bá lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành, nói: “Nếu các người dám ngừng thiên kiếp, tôi bảo đảm sẽ không nương tay đâu!”
Đỗ Bá cũng không ngông cuồng, khi cầm linh khí cấp cao Võ Thần Thương, lão ta có tư cách nói thế.
Nếu Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành cũng mang linh khí trấn giữ tông môn ra ngoài, Đỗ Bá sẽ kiêng dè, nhưng bây giờ, trước hai người tay không tấc sắt, Đỗ Bá không hề sợ hãi.
“Đỗ Bá, ông định một mình đối phó với hai người chúng tôi thật à?”
Ứng Thiên Hành tức giận nói: “Ngay cả cung chủ Bùi cũng muốn ngừng thiên kiếp của Lệ Trần, sao ông vẫn cố bảo vệ Lệ Trần thế? Ma Tông đã hết hy vọng, sao chúng ta không nhân cơ hội này để tiêu diệt Ma Tông, sau đó Ma Sơn chỉ còn bốn thế lực hàng đầu thôi”.
Đỗ Bá vẫn đứng im, lạnh lùng nhìn đối phương.
Các cao thủ Ma Tông giận không để đâu cho hết, giờ Bùi Thiên Âm đang dùng Phượng Cầm để ảnh hưởng đến thiên kiếp, còn Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân cũng đang nhìn chằm chằm vào họ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, Ma Tông gặp phải áp lực rất lớn.
Đàn cổ mà Bùi Thiên Âm đang đánh cũng là linh khí cấp cao như Võ Thần Thương trong tay Đỗ Bá, tên Phượng Cầm.
Phượng Cầm vừa có thể tấn công kẻ địch, vừa có thể khiến kẻ địch rơi vào ảo giác.
Bây giờ, trong số các cao thủ đang có mặt, có lẽ chỉ mình Đỗ Bá có thể ngăn cản Bùi Thiên Âm thôi.
Nhưng nếu Đỗ Bá đi ngăn cản Bùi Thiên Âm, chắc chắn Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân sẽ ra tay.