– Hắn từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, gầy như que củi, rất không hòa đồng. Thế nhưng khẩu khí lại rất lớn, luôn tự so sánh mình với Gia Cát Minh, tự nhận là thiên tài, vô cùng xấu xa.
– Đừng thấy hắn bộ dáng như là trung niên, kỳ thực tuổi của hắn đã ngoài sáu mươi rồi. Bốn mươi năm trước đã bắt đầu bày trò ba lần đến mời. Kết quả, vốn đã có rất ít thế lực nhìn trúng hắn, đều bị cưỡng chế bỏ đi. Hơn bốn mươi năm qua, hắn vẫn ở lại trên Thải
Hồng Đảo, còn nói chết cũng không tiếc.
Mỗi một tin tức đưa đến đều khiến sắc mặt Thiết Ngao thêm khó coi. Hắn một lần nữa nhìn kỹ Hoàng Hiếu, trong ánh mắt đã mang theo một tia hoài nghi nồng đậm. Một người như vậy, sao lại có thể là đối tượng để ta mời chào?
Tâm Thiết Ngao đã vô cùng dao động rồi.
Đúng lúc này, thiếu nữ Thiên Hồ từ trên không trung phi xuống, trong lòng ôm một đống lớn bảo vật, chạy đến bên người Sở Vân tranh công.
– Chủ nhân, chủ nhân! Xem ta đoạt được nhiều bảo vật chưa.
Toàn thân nàng mặc váy liền áo trắng tinh, thuần khiết tự nhiên. Hai mắt mở to, sáng lấp lánh. Khi nói, đuôi hồ phía sau vung vẩy, biểu hiện ra tâm tình vô cùng vui vẻ.
– Ha ha ha, làm tốt lắm!
Sở Vân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, động tác thân thiết nhất thời khiến cái miệng nhỏ của Thiên Hồ hé ra, ha ha cười rộ lên. Trên mặt chớp động niềm hạnh phúc sáng ngời.
Sắc mặt Thiết Ngao nhất thời tái nhợt. Sở Vân có Thiên Hồ, có thể hỗ trợ hắn tranh đoạt bảo vật. Còn hắn? Mặc dù có Trấn Yêu Tháp, nhưng lại cần phải để phòng thân.
Thiết Ngao đau khổ phát hiện, Sở Vân căn bản có thể đợi, nhưng hắn thì không. Lời nói của các tùy tùng không sai. Hắn cần nắm chặt cơ hội khó có được này, cơ hội thay đổi chính mình.
– Hừ, chúng ta đi!
Nhìn đám người Sở Vân đang kiểm tra đống bảo vật Thiên Hồ đem tới, Thiết Ngao rốt cuộc không ngốc nữa, phất tay bỏ đi.
– Thiếu đảo chủ anh minh!
Binh tướng bên người hắn đều vui mừng. Thiết Ngao muốn đi tranh đoạt bảo vật, bọn họ cũng có thời gian rảnh, có thể vào trong màn sương mù xung quanh hải đảo, tìm kiếm cơ duyên của chính mình.
– Thiếu đảo chủ…
Nhìn đám người Thiết Ngao rời đi, Vũ Đại Đầu cũng nhịn không được nhỏ giọng nói với Sở Vân.
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Sở Vân xua xua tay. Hắn không thể làm gì hơn là căn răng im lặng. Lời vừa tới miệng lại phải nuốt ngược trở vào.
Sở Vân đợi hết một buổi sáng, Hoàng Hiếu cũng không có động tĩnh gì.
– Tiểu Bối, về nhà ăn cơm!
Một lão nhân lưng còng chống quải trượng đi tới.
Khương Tiểu Bối thấy vị lão nhân này vui vẻ kêu một tiếng:
– Gia gia, con về đây.
Lại quay đầu nói với Sở Vân:
– Sở Thiếu đảo chủ, hay là ngài quay về đi. Hoàng Hiếu đại thúc sẽ không ăn không uống thẳng đến buổi tối. Ngài không bằng ngày mai hẵng tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Không sao!
Sở Vân xua tay:
– Ngày xưa Quốc chủ Giang Hán phải ba lần đến mời mới mời được Gia Cát Minh. Ta cũng nguyện học tập tiền bối, noi gương người xưa.
Thái độ của hắn rất kiên định. Hoàng Hiếu là người đứng đầu Tam Thần tướng, có thực lực đại tướng. Nếu được hắn tương trợ, chính là như hổ thêm cánh. Nực cười, Thiết Ngao vậy mà buông tay, có mắt không tròng. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, nếu Sở Vân
không có ký ức của kiếp trước, phỏng chừng cũng sẽ không nhận biết được tài hoa của Hoàng Hiếu.
Gia gia Khương Tiểu Bối nghe Sở Vân nói lời này, nhịn không được nhìn hắn một cái thật sâu, lúc này mới dẫn Khương Tiểu Bối run rẩy rời đi.
Một lúc lâu sau, Khương Tiểu Bối và gia gia của nàng lại trở lại, đồng thời mang đến cho đám người Sở Vân bữa trưa cùng nước, rượu.
– Thiếu tướng quân, tuệ nhãn nhận ra anh tài, lão hủ bội phục đến cực điểm.
Khương lão hán thở dài một hơi, nói với Sở Vân.