-Miêu đại hiệp, nếu các hạ để hai người bọn họ tiến công lão phu, lão phu không hứa chắc mỗi lần đón chiêu thì có thể bảo vệ được sự an nguy của lệnh thiên kim.
Miêu Nhân Phụng thấy Hà Gian Song Sát vừa rồi ra chiêu ác độc bất kể sự sống còn của nữ nhi mình, đã tức sôi ruột, nghe vậy mặt âm trầm liền vung kiếm ngăn Hà Gian Song Sát lại.
-Đoạn tiên sinh, Hà Gian Song Sát võ công cao cường, Miêu mỗ cũng không thể lấy được tính mạng của hai người bọn họ.
Nghe được Miêu Nhân Phụng thổi phồng, Hà Gian Song Sát hừ một tiếng:
-Coi như ngươi còn tự mình biết mình.
Đoàn Duyên Khánh nói:
-Cũng được, chỉ cần Miêu đại hiệp có thể lấy bất luận tính mạng một ai trong đó, lão phu liền trả lại lệnh thiên kim cho các hạ .
Dựa theo ý tưởng của Đoàn Duyên Khánh, song phương một phen sinh tử tranh đấu, Miêu Nhân Phụng cũng khó thoát khỏi cái chết, Hà Gian Song Sát một chết một bị thương, chính là lúc mình sẽ ra tay, người kia còn lại tuyệt không phải là đối thủ.
Miêu Nhân Phụng tuy rằng đại thể cũng đoán được tâm tư Đoàn Duyên Khánh, nhưng lúc này tên đã lắp vào cung không thể không phát, huống hồ từ trước đến giờ đối với kiếm pháp cực kỳ tự tin, Hà Gian Song Sát võ công tuy cao, nhưng nếu cẩn thận ứng đối, không hẳn là không thắng được.
-Hai vị, đắc tội rồi
Miêu Nhân Phụng thừa lúc Hà Gian Song Sát còn chưa phục hồi tinh thần, một ánh kiếm sắc bén đã đâm tới.
Thấy Miêu Nhân Phụng lựa chọn là gϊếŧ mình, Hà Gian Song Sát giận dữ cười:
-Miêu Nhân Phụng ngươi không khỏi cũng quá tự tin đấy.
Một vung lên phán quan bút, một múa đánh Đả Huyệt Quyết, hợp lực lượng hai người, Hà Gian Song Sát tính toán, trước đem Miêu Nhân Phụng giết dưới Nhất Chỉ Thiền, sau lại quay đầu tìm Đoàn Duyên Khánh tính sổ.
Một phương kiếm pháp tinh diệu, một phương dùng công phu điểm huyệt siêu tuyệt, ba người trên dưới xê dịch, đánh nhau một trận đặc sắc.
Trên khuôn mặt dữ tợn Đoàn Duyên Khánh lộ ra nụ cười quái dị, chuôi thiết trượng khẽ run, dự định thừa lúc ba người giao đầu, chờ có sơ hở dùng một lưới bắt hết bọn họ.
-Thúc thúc nhanh đi cứu Miêu Nhược Lan đi, Miêu đại hiệp anh hùng một đời, cũng không thể chết tại đây như vậy.
Nghe tình hình bên ngoài, Hồ phu nhân lo lắng.
-Năm xưa tuy rằng có người từ bên trong hạ thủ, nhưng Hồ đại ca chết dưới binh khí của Miêu Nhân Phụng thì cũng phải có phần liên quan trách nhiệm, để hắn ăn chút vị đắng cũng tốt.
Tống Thanh Thư nói.
Hồ phu nhân lắc đầu:
-Năm đó Hồ đại ca phi thường khâm phục Miêu Nhân Phụng, tuy rằng đúng là vì chuyện đó, mà lâu nay ta vẫn không muốn gặp hắn. Có điều bây giờ hắn rơi vào nguy cơ, nếu Hồ đại ca ở trên trời có linh, cũng sẽ chấp thuận ta cứu hắn.
Thấy Hồ phu nhân muốn đứng dậy, Tống Thanh Thư liền vội vàng ôm chặt nàng đè lại:
-Ai dà…. tẩu tẩu đi ra ngoài chỉ càng thêm loạn a, tẩu tẩu có thể cứu ra Miêu Nhược Lan từ trong tay Đoàn Duyên Khánh sao?”
Hồ phu nhân trên mặt hiện ra một nụ cười quyến rũ:
-Ta đúng là không thể, nhưng thúc thúc sẽ không để ta rơi vào hiểm cảnh, lúc đó sẽ xuất thủ a.
Thấy vòng tay của mình ép lên trên hai bầu vú nàng, bất thường khi thấy nàng cũng không phản ứng, Tống Thanh Thư thở dài:
-Tẩu tẩu đúng là tình toán thật hay…
-Thúc thúc, cầu ngươi.
Hồ phu nhân đột nhiên đôi mắt như làn sóng thu ba nhìn hắn, làm nũng nói.
Tống Thanh Thư trong lòng rung động, suýt chút nữa bị giọng nói ngọt ngào kêu lên thúc thúc này làm cho cầm giữ không được phải vuốt ve nàng rồi, thì làm gì còn tâm tư từ chối, vội vàng nói:
-Được…được…để đệ ra tay…
May là căn nhà của Bình Nhất Chỉ thường thường tiếp đón giang hồ nhân sĩ đến, do đó phòng ngoài tương đối rộng rãi, hai nhóm người đánh tới đánh lui, cũng không cảm thấy chật chội chen chúc.
Đoàn Duyên Khánh đang tính toán nên đánh lén Bặc Thái hay là đánh lén Hách Mật trước, đột nhiên nghe được từ gian nhà trong truyền đến một tiếng ho nhẹ, liền kinh hãi biến sắc ngẩng đầu nhìn lại, lấy công lực của lão, từ nãy giờ vẫn không có phát hiện bên trong có người.
Tống Thanh Thư đã dùng chân khí lưu chuyển bố trí một tầng chân khí bao quanh, hai người âm thầm trao đổi khiến cho người bên ngoài không nghe được.
-Này… này …. các ngươi mấy tên khốn kiếp ở chỗ này đánh nhau loạn xạ, có nghĩ tới cảm thụ của chủ nhân căn nhà này hay không vậy? Phá giấc ngủ của ta còn không nói, đã vậy còn đập phá hết đồ đạc không tốn tiền mua sao?
Tống Thanh Thư thuận tay chụp vào đầu cái mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, hùng hùng hổ hổ từ phòng trong đi ra.