Tần Tiêu thoả mãn cười cười, cùng Lý Long Cơ, Lý Tiên Huệ cùng nhau hướng vào trong điện đi tới. Lúc đi qua bên người Tuân Trung có hơi dừng lại:
– Tuân Trung, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy ta, là vào khi nào?
Tuân Trung chớp con mắt một chút, nhất thời hội ý:
– Hẳn là là…vào hai tháng trước, khi đại soái bồi bệ hạ tới vấn an với Thánh Hoàng.
Tần Tiêu vỗ vỗ vai hắn:
– Có tiền đồ.
Sau đó liền thản nhiên đi vào bên trong cung điện.
Mấy người Tần Tiêu mới vừa vào điện. Tuân Trung đã lập tức gọi người đem cửa điện đóng kín lại, rồi kêu gọi những binh sĩ kia tiến đến, cầm một thỏi bạc lớn trong đó lắc lắc trước mặt bọn họ:
– Các huynh đệ, ngày hôm nay chúng ta một mực ở đây canh gác, ai cũng chưa từng tới đây, mọi người hiểu rõ chứ?
– Hiểu rõ!
– Hiểu rõ là tốt rồi. Thỏi bạc này đủ cho mỗi người chúng ta đi kỹ viện tiêu dao vài ngày. Nếu ai ở bên ngoài ăn nói lung tung để lộ ra, sau này sẽ không có ngày tháng tốt đẹp để hưởng qua đâu.
Trong cung điện thanh lãnh, hành lang hôn ám, từng đợt hàn ý thấu xương đập vào mặt mà tới.
Lý Tiên Huệ chăm chú dựa vào Tần Tiêu, thấp giọng nói:
– Cung điện thật âm lãnh… Không nghĩ tới Hoàng đế nãi nãi đến cái niên kỷ này rồi lại còn đến ở trong loại địa phương quạnh quẽ như vậy.
Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười cười:
– Trừ bệ hạ mười ngày một lần phô trương tới vấn an, bình thường người đến thăm Thánh Hoàng cũng nhất định là rất ít. Nếu không phải đại ca thần thông quảng đại, muốn đến đây gặp Thánh Hoàng một lần thật đúng là rất khó. Cho dù ta có là vương công, Tuân Trung này cũng không nhất định sẽ nể mặt mũi của ta đâu.
Tần Tiêu cười nói:
– A Man, ngươi nếu là làm qua binh sĩ thì sẽ hiểu được loại cảm tình này, cũng không phải vấn đề thân phận và chức quan gì cả. Tuân Trung này có thể nói là đã được ta kéo trở lại từ Quỷ Môn quan. Cảm tình trên chiến trường, có lúc có thể so với thân tình càng hữu dụng hơn đấy.
Lý Long Cơ than thở:
– Đúng vậy…Ta là không có cách nào đi lãnh hội loại quá mệnh giao tình này. Bất quá, ta có thể lý giải được. Đồng sinh cộng tử sao, thường nói quá mệnh giao tình không gì qua như vậy.
Thanh âm của ba người ở trong cung điện sâu thẳm truyền được cực kỳ vang xa, nghe vào ngược lại như có chút người xâm nhập.
Khi đi đến trước tẩm cung của Võ Tắc Thiên, cuối cùng cũng nhìn thấy một ít vệ sĩ và cung nữ. Cũng không có quá nhiều người làm ra nghi vấn. Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, người có thể đi vào Thượng Dương Cung đi đến nơi này, cũng sẽ không cần đề ra nghi vấn gì cả. Tần Tiêu kêu gọi tới một gã Thiên Ngưu Vệ, theo thường lệ cho hắn một ít bạc, để hắn đi vào thông báo. Thiên Ngưu Vệ vệ sĩ kia trả lời:
– Thánh Hoàng nói, phàm là người đến không cần thông báo, trực tiếp đi vào!
Tần Tiêu hơi thất thần sửng sốt, thầm nghĩ lại: đây cũng không phải tại Trường An Đại Minh, có thể có mấy người đến bái kiến đây? Võ Tắc Thiên, có lẽ cùng còn chút hy vọng có người đến thăm nàng đi sao…
Ba người xốc lên màn che đi vào trong, đập vào mắt đã thấy Thượng Quan Uyển Nhi ngồi ở bên cạnh giường lớn, đang hết sức chuyên chú thay Võ Tắc Thiên nằm ở trên giường cắt tỉa móng tay. Trong phòng thiêu đốt một chậu than lửa cháy hừng hực, đem phòng ngủ có chút hôn ám chiếu đến sáng hồng lên. Mà Võ Tắc Thiên tựa hồ là đang ngủ, lẳng lặng nằm đó, không có một tia động tác.
Ba người khẽ chạy bộ tiến lên, Tần Tiêu thấp giọng gọi một tiếng:
– Uyển nhi…
Thượng Quan Uyển Nhi cả người như bị trúng điện giật, run rẩy một chút, do dự bất định chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy mấy người Tần Tiêu vẫn đang đem diện mạo giấu ở dưới áo choàng, kích động thấp giọng nói:
– Là…là ngươi sao?
Tần Tiêu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, kéo mở ra áo choàng, vẻ mặt tươi cười:
– Là ta.
Thượng Quan Uyển Nhi đâu còn có để ý nhiều nữa.