Tôi càng sợ chính là Lý Trọng Mạnh cậy mạnh muốn vào.
Như ậy, tôi thật không biết phải làm sao mới tốt.
Lúc tôi cực kì lo lắng, Lý Trọng Mạnh ở cửa khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, vậy anh đợi em ra ngoài.”
Tôi ở trong phòng tắm, tắm một lần lâu nhất trong đời.
Từ đầu tới cuối, đại khái tắm gần 2 tiếng đồng hồ.
Chờ tôi tắm xong, da dẻ cả người đã ngâm đến đỏ hồng.
Tôi mặc áo tắm, che đậy kĩ dấu hôn trên người, sau đó nhẹ nhàng đến gần cửa, bên ngoài không có bất kì động tĩnh gì.
Có khi nào Lý Trọng Mạnh đã ngủ rồi không?
Tôi khẽ hé cửa, đi từ phòng thay đồ trong phòng tắm đi ra, nhìn vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, tôi đại khái nhìn một lượt, trong phòng ngủ không có ai.
Tôi nhanh chóng đi đến trước bàn trang điểm, cẩn thận dùng che khuyết điển che đi dấu hôn trên người mình.
Chờ che hết rồi, tôi lại quay về phòng tắm, mượn ánh sáng xem một chút, xác nhận sẽ không bị phát hiện, mới quay trở lại trong phòng.
Thay bộ đồ ở nhà, quấn tóc vào khăn lau đầu.
Tôi xuống lầu tìm Lý Trọng Mạnh.
Thế nhưng, phòng khách dưới lầu cũng trống không không có người, tôi đi một vòng qua nhà bếp cũng không thấy ai.
Lẽ nào ra ngoài rồi?
Tôi ra cửa, nhìn huyền quan, áo khoác của Lý Trọng Mạnh vẫn treo ở đó, có lẽ vẫn chưa ra ngoài.
Tôi lại tìm một lượt phòng của Thiểm Thiểm và phòng sách.
Xác định không thấy bóng dáng Lý Trọng Mạnh.
Một người lớn như vậy, làm sao đột nhiên không thấy nữa?
Tôi do dự một chút, nghĩ ra, vẫn còn một nơi chưa tìm.
Đó chính là phòng của người giúp việc.
Ba phòng của người giúp việc, cửa ra vào đều ở sau nhà bếp, hơn nữa người giúp việc còn có một cửa riêng, thông ra cửa sau.
Tôi do dự một chút, vẫn là đi tới nhà bếp, mở cánh cửa, bên trong có 3 cánh cửa, lầm lượt là 3 căn phòng.
Phòng của người giúp việc không lớn, bên trong chỉ có một cái giường và một tủ quần áo.
Tôi nhìn 3 cánh cửa, không biết đâu là phòng của Tề Lam.
Chỉ là lúc này ba căn phòng đều yên tĩnh, từ khe cửa, cũng không lọt ra chút ánh sáng nào, lẽ nào là tôi nghĩ nhiều rồi?
Khi tôi chuẩn bị rời đi.
“Anh Mạnh…”
Một cánh cửa trong đó, truyền đến tiếng của Tề Lam, cô gọi tên Lý Trọng Mạnh, khiến lòng tôi căng thẳng.
Nếu như không đứng ở đây, tôi còn không biết, căn phòng này cách âm tệ đến thế.
“Anh Mạnh, cho em, cho em, em muốn…”
“Lam, Lam…”
“Anh Mạnh…”
Hai người gọi tên của nhau, âm thanh ngày càng cao lên, từ ngữ cũng ngày càng không lọt tai.
Lý Trọng Mạnh thì ra đối với ai cũng như vậy.
Lòng tôi bỗng bình tĩnh trở lại, đối với chuyện ở phòng nghỉ hôm nay, bỗng không còn quá nhiều cảm giác tội lỗi nữa.
Khi tôi định rời đi, một căn phòng khác sáng lên.
Cửa nhanh chóng mở ra, tôi nhìn thấy Liễu Học Quân khoác áo ngoài, dường như muốn đi vệ sinh, cô ấy nhìn thấy tôi, bỗng ngây người, lắp bắp nói, “Bà… Bà chủ…”
Tôi đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô ấy đừng lên tiếng.
Lại vẫy vẫy tay, bảo cô ấy quay lại.
Cả mặt Liễu Học Quân không vui, lại muốn nói gì đó, tôi vẫn vẫy vẫy tay như cũ, quay người đóng cửa rời đi.
Tôi quay về phòng ngủ, nằm lên giường, dùng chăn phủ kín hơn nửa mặt.
Đáy lòng, cực kì thê lương.
Hôn nhân của tôi, chỉ là trang đầu tiên, tôi và anh đã đồng sàng dị mộng.
Vậy những ngày tháng sau này, sợ rằng sẽ rất khó khăn.
Nhưng, khó khăn hơn nữa, cũng phải theo.
Tôi nặng nề thiếp đi, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, bên giường Lý Trọng Mạnh đã không thấy người rồi.
Nếu không phải trên chăn còn chút nhăn nhúm, tôi thậm chí còn hoài nghi hôm qua anh không ngủ ở đây.
Khi tôi thay quần áo đến phòng Thiểm Thiểm, nó vẫn đang ngủ.
Tôi gọi nó dậy, mặc quần áo, lúc xuống lầu, nhìn thấy Lý Trọng Mạnh ngồi trên sofa, trên tay cầm một tờ báo.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Nhìn thấy chúng tôi xuống, ngẩn đầu, lọ ra nụ cười ôn hòa: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Lúc tôi đáp lời anh, ánh mắt chuyển về phía Tề Lam đang đứng cạnh sofa.
Tề Lam lúc này cũng đang nhìn tôi, trong mắt toàn tơ máu, tôi nhìn rõ ràng, trên cổ cô ta còn có dấu hôn nhàn nhạt.