Sở Bách Hà càng nói càng tức: “Cái đồ con hoang đó, cô ta dám gây phiền phức cho chị, chị nhất định sẽ một phen sống chết với cô ta.”
Tô Khiết không nói gì, cô có thể không đếm xỉa đến những lời của Chung Lam, nhưng cô cần phải mau chóng lấy được dữ liệu. Không chỉ là vì mệnh lệnh của phía trên, mà hơn cả là vì dữ liệu nếu vẫn luôn ở trong tay Nguyễn Hạo Thần, cô sợ rằng sẽ mang lại cho anh những phiền phức không đáng có.
Nhưng rất rõ ràng, kế hoạch mà cô sắp xếp đã thất bại rồi, nếu Nguyễn Hạo Thần không kiểm tra thẻ nhớ nữa, như vậy cô cũng không thể lấy được dữ liệu bên trong.
Bên ngoài quán rượu, Nguyễn Hạo Thần cầm lấy ví tiên, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó anh đột nhiên xoay người, đi về phía sau.
“Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc Lý và Tổng Giám đốc Hình đang đợi bên trong rồi.” Vừa mới đỗ xe xong đi đến, thư ký Lưu bèn nhìn thấy Tổng Giám đốc muốn rời đi, anh ta lập tức kinh ngạc.
Tổng Giám đốc Lý và Tổng Giám đốc Hình đều là đối tác quan trọng của Nguyễn Thị, hôm nay hai người họ cũng đã đặc biệt từ thành phố C đi qua đây để gặp Tổng Giám đốc, nhưng ban nãy Tổng Giám đốc muốn rời đi, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
“Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu đi vào trước đi.” Nguyễn Hạo Thần không hê giải thích dài dòng, cầm lấy chìa khóa xe trong tay thư ký Lưu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thư ký Lưu đành phải kiên trì đi vào chào hỏi họ trước.
Khi Nguyễn Hạo Thần đi đến bên cạnh xe, anh mở cửa xe rồi lên xe và ngồi vào ghế sau, sau đó mở thiết bị riêng tư chuyên dụng ra.
Nguyễn Hạo Thần lấy thẻ nhớ từ bên trong ví tiền ra, anh rất chắc chắn, người ban nãy mặc dù đã sờ được vào ví của anh, nhưng tuyệt đối không thể nào có chuyện đổi thẻ nhớ bên trong được.
Anh biết, người ban nãy muốn xông đến cướp thẻ nhớ bên trong ví tiền, nhưng người đó lại chỉ sờ vào ví sau đó lại rời đi ngay.
Động tác này có vẻ không hợp lý lắm, nhưng sau đó anh lại nghĩ đến một khả năng, nghĩ đến hai lần tung hỏa mù lúc trước của cô, như vậy chuyện người này muốn cướp ví tiền sợ rằng cũng chỉ là giả.