“Súc sinh! Nói cái gì vậy?”
“… Dám sỉ nhục Kỳ Dược Phường của chúng tôi sao?”
“Tên khốn! Gan chó lớn lắm!”
“Tôi thấy là cậu không muốn sóng tiếp nữa rồi!”
“Quỳ xuông cho tôi, hôm nay không tạ tội với Kỳ Dược Phường của chúng tôi thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Xung quanh tiếng gào thét không ngừng, giảng viên và sinh viên lần lượt chỉ trích Lâm Dương, còn có người muốn xông vào đánh Lâm Dương.
“Tất cả im lặng!”
Phùng Thạch ở bên này hét lên.
Mọi người mới dừng lại.
Sắc mặt của Phùng Thạch rất khó coi.
Ông ta không thể hiểu được tại sao Mặc Tiểu Vũ này lại cố chấp với Hà Linh Hoa như vậy, cho dù nói như thế nào, hôm nay Kỳ Dược Phường cũng chịu xấu hỗ rất lớn rồi.
Ông ta đã nghe thấy những lời chế giễu và bàn tán của khán giả xung quanh.
Sau sự việc ngày hôm nay, e rằng cả nước sẽ cười nhạo vì những chuyện hoang đường xảy ra ở Kỳ Dược Phường lúc này …
“Phó Phường Chủ!”
Nhìn thấy Phùng Thạch bước tới, mọi người tự giác nhường đường.
Lúc này, Lâm Dương mộit tay giữ chặt cái hộp, tay kia đã rút kim bạc ra, chuẩn bị động thủ.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi thì không thể nào quay đầu lại được, nhưng mà cho dù thế nào thì chuyện cũng đã đến mức không thể hói hận.
Lâm Dương đã sẵn sàng lao ra khỏi Kỳ Dược Phường.
“Mặc Tiểu Vũ, tài năng rất cao, hơn nữa từ biểu hiện ngày hôm nay có thể thấy, dường như đã nắm chắc một bộ tài liệu y học cổ điển, đúng không?” Phùng Thạch nhìn chằm chằm Lâm Dương, trằm giọng nói.
“Phó Phường Chủ muốn nói cái gì?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Giao Hà Linh Hoa ra, hơn nữa lập tức xin lỗi tôi, tự kiểm điểm trước mặt tất cả khách quý, như vậy tôi có thể giảm nhẹ hình phạt, cậu thấy thế nào?” Phùng Thạch hỏi.
Rõ ràng là ông ta cũng không muốn từ bỏ một hạt giống tốt như Mặc Tiểu Vũ.