– Được, nàng muốn sao hả?
Bàng Tiếu Tiếu dùng sức giật giật kiếm, vẫn chẳng chút nhúc nhích, cắn răng nói: -Ta biết tu vi của ta không bằng chàng, có bản lĩnh thì chàng đừng dùng pháp lực, tranh tài công bằng với ta một lát!
Miêu Nghị thả lỏng hai ngón tay, đẩy kiếm trở lại lại, Bàng Tiếu Tiếu cầm kiếm đứng phía đối diện, dáng vẻ bất khuất.
Chỉ thấy đai đeo trên đỉnh đầu của Miêu Nghị bỗng rơi ra, lặng yên rơi xuống tay hắn, hắn giơ tay lên, bịt kín hai mắt, buộc chặt sau gáy, để một tay ra sau lưng, một tay ra dấu tỏ vẻ xin mời.
Bàng Tiếu Tiếu nghi ngờ không hiểu, hỏi:
– Chàng muốn sao?
Miêu Nghị bình tĩnh đáp:
– Theo lời nàng nói, không dùng pháp lực! Hơn nữa thêm vài điều kiện, ta không cần hai mắt, chỉ đứng ở đây, dùng một tay đấu với nàng, trong vòng ba trăm chiêu, nếu kiếm trong tay nàng có thể khiến ta di chuyển nửa bước, coi như ta thua!
Bàng Tiếu Tiếu ngạc nhiên, không dùng pháp lực còn dùng một tay không tấc sắc đối phó với bảo kiểm của nàng, đã vậy còn bịt kín hai mắt? Cho dù là cha nàng cũng không dám bất cẩn như vậy, nàng khó lòng tin được, hỏi:
– Là thật à? Miêu Nghị che kín hai mắt lạnh nhạt nói:
– Vua không nói chơi! Nếu nàng thua, cũng phải đồng ý với một điều kiện của ta!
Bàng Tiếu Tiếu:
– Nói Nói!
Miêu Nghị:
– Cho dù sau này ta có làm gì, nàng cũng không được oán hận!
Bàng Tiếu Tiếu:
– Được, nếu chàng thắng, từ đây thiếp thân gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó, cho dù chàng có làm gì. Thiếp thân quyết không oán hận, nhìn kiếm đây!
Vô cùng quyết đoán, xuất kiếm cũng quyết đoán, một chiêu vô cùng ác liệt.
Keng! Móng tay bắn một cái, đẩy mũi kiếm ra, lại lệch rôồi.
Chỉ một chiêu này, Bàng Tiếu Tiếu âm thầm hoảng sợ, nàng có thể nhận ra đối phương thật sự không dùng pháp lực, không có chút sóng pháp lực nào, cho dù không dùng pháp lực, tốc độ tay cũng nhanh tới mức ngoài sức tưởng tượng của nàng, hơn nữa không cần dùng mắt cũng lưu loát đến vậy, cứ như mắt mọc trên tay, đến cả góc độ làm lệch mũi kiếm cũng chuẩn xác vô cùng.
Trong phòng tân hôn kiếm quang lấp lóe, Bàng Tiếu Tiêu múa kiếm hoa cả mắt, ánh sáng lượn lờ quanh thân, tung bay xung quanh Miêu Nghị.
Miêu Nghị một tay bảo vệ bốn phía, thân thể lúc tránh trái tránh phải, lúc cúi trước ngửa sau, hoặc cúi hoặc đứng, đôi chân quả thật vẫn chưa từng rời khỏi chỗ, một tấc cũng không rời!
– Mười… Hai mươi… Ba mươi…
Miêu Nghị đếm từng mười chiêu một.
Âm thanh keng keng trong tân phòng không dứt, Dương Triệu Thanh và Diêm Tu canh gác bên ngoài trạch viện bốn mắt nhìn nhau, động phòng còn có thể vang lên âm thanh như này à?
Cuối cùng Diêm Tu không nhịn nổi nữa, lo Miêu Nghị sẽ xảy ra chuyện gì, lắc mình tới cửa tân phòng hô lên:
– Đại nhân! -Không có chuyện của ngươi!
Miêu Nghị đáp, lúc này Diêm Tu mới lắc mình rời đi.
Bàng Tiếu Tiếu càng đánh càng hoảng sợ, không biết có phải đối phương nhìn lén được qua tấm vải kia không, thậm chí có lúc nàng vòng tới phía sau đối phương tấn công, nhưng đối phương vẫn có thể thành tạo né tránh, tính được số chiêu nàng xuất ra.
– Hai trăm!.
Miêu Nghị nói ra số chiêu hai trăm. Miêu Nghị khẽ chuyển động thân mình trong ánh kiếm, bình tĩnh nói:
– Trong thiên quân vạn mã ta còn có thể đi lại như thường, có chút bản lĩnh này cũng dám so sánh với ta? Không đủ đâu! Hai trăm ba mươi…
Phong độ và khí độ khi dù bị vây trong thiên quân vạn mà vẫn bình tĩnh ung dung khiến đôi mắt đẹp của Bàng Tiếu Tiếu đang tấn công không ngừng càng thêm rực rỡ, hiện giờ mới biết hắn quả thực là tướng tài danh bất hư truyền.