Huống chi, bên này bọn họ cũng chỉ có hắn và Dương Thiên Trạch là cường giả Thiên giai ngũ phẩm.
Mà Dương Thiên Trạch tự nhiên đã quấn lấy Lý Thần, cả hai đều là cường giả Thiên giai ngũ phẩm.
Như vậy đối phương chỉ còn một cường giả Thiên giai ngũ phẩm, tự nhiên phải do hắn xuất thủ rồi.
Hai người Phí lão và Bố Lôi Địch đều là cường giả Thiên giai tứ phẩm, sau khi Diệp Vũ và Dương Thiên Trạch đã bị cuốn lấy, đối phương còn lại mười người, bọn họ tự nhiên sẽ không e ngại.
Lúc này, đối đầu với Phí lão là Thủy Viêm, tông chủ Thần Thủy Tông, cũng là cường giả Thiên giai tứ phẩm.
Về phần Bố Lôi Địch, đối mặt với hắn là tên cường giả Thiên giai còn lại, cũng là trưởng lão Âm Ma Tông, tên là Vi Đồ, người này có thực lực xấp xỉ tông chủ Thần Thủy Tông, cũng là cường giả Thiên giai tứ phẩm.
Về phần những người khác cũng nhanh chóng tìm được đối thủ cho mình, đáng chú ý nhất trong đó chính là Tiểu Bạch.
Đối với năng lực Tiểu Bạch, nhóm người Huyền Thiên Tông qua lần đại chiến trước đó đã biết được.
Mà qua mấy tháng này, năng lực của nó hiển nhiên đã tăng mạnh, hiện tại đối mặt với nó là một trưởng lão đến từ Hư Linh Tông, người này chỉ có thực lực Thiên giai nhị phẩm.
Thân hình Tiểu Bạch tuy nhỏ nhưng lực lượng bạo phát cũng không phải tên trưởng lão Hư Linh Tông này có thể ngạnh kháng.
Cuộc chiến của hơn hai mươi gã cường giả Thiên giai, một đám người phía dưới tự nhiên không thể chen ngang.
Nhưng không biết là do có ý định từ trước hay không, nhóm người Dương Thiên Trach và Diệp Vũ tựa hồ có ý định kéo chiến trường cánh xa đám người dưới mặt đất.
Cứ như vậy, không còn uy áp phát ra từ hơn hai mươi cường giả Thiên giai ngăn trở, lần này những đệ tử do năm đại tông môn dẫn theo cũng nhân cơ hội công tới phía Huyền Thiên Tông.
Nhìn những người này kéo tới, đông đảo đệ tử Huyền Thiên Tông cũng sớm có chuẩn bị, nhanh chóng xuất ra vũ khí trong tay, nghênh đón địch nhân.
Đương nhiên, nếu chỉ đơn thuần là đệ tử Huyền Thiên Tông, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của đệ tử năm đại tông phái.
Sớm lo lắng tới điều này, bốn các và Thánh Lam Tông cũng điều động đệ tử của mình tới đây trợ trận.
Trong số này, ngược lại có vài người Hàn Phong quen thuộc, ví như Vệ Trạch và Niếp Ngôn đến từ Thánh Lam Tông, cả hai người đều chủ động xin đi giết địch, tới đây trợ giúp Hàn Phong.
Chẳng qua khi bọn họ tới Huyền Thiên Tông cũng mới biết được tin tức Hàn Phong thất tung.
Về phần bốn các cũng lần lượt phát ra đệ tử của mình tới đây, cứ như vậy đệ tử của bốn các, đệ tử Thánh Lam Tông và đệ tử Huyền Thiên Tông hợp thành một đội.
Nhân số cũng không hề thua kém so với liên quân của năm đại tông môn.
Trong lúc nhất thời, khắp đỉnh núi Huyền Thiên Tông vang lên những tiếng chém giết rung trời.
Đúng lúc này, không biết từ chỗ nào, mơ hồ vang lên một đạo tiếng đàn, thanh âm cũng không tính là lớn nhưng kỳ quái chính là, mỗi người trong chiến trường đều có thể nghe được mười phần rõ ràng.
Giai điệu trầm bổng, chậm rãi cũng tùy theo bay vào trong chiến trường.
Bên này Huyền Thiên Tông, sau khi nghe được tiếng đàn, cũng không có mấy phần kinh ngạc, trái lại sắc mặt còn lấy làm hưng phấn.
Ngay sau đó, người của ngũ đại tông phái liền phát hiện ra, bên phía đệ tử Huyền Thiên Tông giống như vừa được ăn thuốc bổ, lực lượng đúng là có chút tăng trưởng.
Trong Huyền Thiên Tông, chỉ có một người duy nhất có thể đánh ra tiếng đàn như vậy, không ai khác chính là Tiêu Linh.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Linh sử dụng Huyễn Âm Thần Quyết, kết hợp với tiếng đàn của mình để ngăn địch.
Kỳ thực, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tiêu Linh cũng không muốn mang thứ mình yêu thích nhất dùng vào trong chiến trường.
Chỉ bất quá, lúc này Huyền Thiên Tông đang trong cảnh sinh tử quan đầu, vì muốn bảo hộ sinh mệnh cho mọi người, Tiêu Linh mới làm ra cử động dứt khoát như vậy.
Tu luyện nhiều năm qua, đừng nhìn đấu khí của Tiêu Linh không tăng trưởng nhiều lắm, nhưng có Huyền Âm Thần Quyết trợ giúp, thần lực của nàng cũng có bước tiến bộ nhảy vọt.
Chẳng qua, cùng lúc ứng phó nhiều người như vậy cũng khiến nàng cảm giác có chút ăn không tiêu.
Dù sao dưới tình huống quần chiến, Tiêu Linh cần khống chế tiếng đàn giúp cho mỗi người bên mình đều có thể đạt được trợ giúp của nàng, còn phía địch nhân lại không có tác dụng, phần khống lực này rất tiêu hao tinh thần của nàng.
Bởi vậy, chỉ mới đánh được một khúc, sau đó sắc mặt Tiêu Linh đã dần trở nên tái nhợt.
Mà lúc này, người bên phía ngũ đại tông phái cũng phát hiện tiếng đàn của Tiêu Linh có điều cổ quái, người phía đối phương vì nghe được tiếng đàn này, thực lực bỗng chốc tăng mạnh.
Vài tên đệ tử dẫn đầu có thực lực cao hơn cũng lập tức liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người tách khỏi cuộc chiến, chậm rãi tiếp cận Tiêu Linh.
Lúc này, bên cạnh Tiêu Linh cũng chỉ có một người thủ hộ cho nàng.
Người này nếu như Hàn Phong ở đây, tất nhiên liếc mắt liền nhận ra.
Người này đứng ở bên trái, phía trước Tiêu Linh, trong tay nắm một cây trường thương trước người, thân hình đứng yên, nét mặt bình tĩnh, lãnh khốc, không có nửa điểm vui buồn.
Từ xa nhìn lại, tựa như một pho tượng đang đứng bất động.
Chẳng qua đôi mắt sắc bén đang chặm rãi theo dõi biến hóa xung quanh, hiển nhiên vì phòng ngừa có người xuất hiện đột ngột, tập kích Tiêu Linh.
Khi hắn thấy hai đạo nhân ảnh đang có ý đồ tiếp cận phía Tiêu Linh, trong mắt cũng hiện lên một tia lãnh khốc.
…
Trong Vạn Tượng Trận, Đường Vũ Nhu vẫn đang bảo trì tư thế như trước, hai tay ôm lấy Hàn Phong.
Lúc này, thân thể Hàn Phong đã bình tĩnh trở lại, không còn vẻ mặt thống khổ như trước.
Thấy Hàn Phong khôi phục lại, Đường Vũ Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt càng hiện một nụ cười hiếm thấy.
Chẳng qua, còn chưa chờ Đường Vũ Nhu thu liễm dáng cười, đột nhiên trên người Hàn Phong phát ra một cỗ khí tức trước nay chưa từng có.
Cố khí tức sắc bén này không phải người có cảnh giới Địa giai như nàng có thể chống đỡ, chớp mắt Đường Vũ Nhu liền bị cỗ khí tức hùng hậu này chấn lui lại phía sau, thẳng tới khi được mười bước mới đình chỉ lại.
Đối với biến hóa bất chợt xảy ra, trong lòng Đường Vũ Nhu chấn kinh, vội vã nhìn Hàn Phong.
Lúc này, thân thể Hàn Phong chậm rãi bay lên giữa không trung, tuy rằng hai mắt hắn vẫn nhắm chặt như trước, nhưng khí tức trên người vẫn không ngừng tuôn ra.
Trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ sơn cốc.
Thấy biến hóa này, Đường Vũ Nhu căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, bất quá, ngay lúc này, lão giả hồi lâu không thấy xuất hiện cũng bị cỗ khí tức cường đại này quấy nhiễu, lập tức xuất hiện tại trước người Đường Vũ Nhu.
Thấy lão giả xuất hiện, Đường Vũ Nhu liền vội hỏi:
– Tiền bối, Hàn Phong làm sao vậy? Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn chứ?
Lão giả nghe Đường Vũ Nhu lo lắng dò hỏi, cũng không quay đầu, hơn nữa hai mắt đang chắm chú nhìn Hàn Phong giữa không trung.
Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, lúc này lão giả mới mỉm cười, chậm rãi nói:
– Yên tâm đi! Đây là tình huống xuất hiện khi lực lượng bạo tăng, chỉ cần tiểu tử này qua được, tin tưởng tiền đồ sắp tới không thể hạn lượng!
Nghe được lão giả nói vậy, Đường Vũ Nhu cũng yên lòng, chẳng qua hai mắt vẫn như trước chăm chú nhìn Hàn Phong giữa không trung, dường như rất sợ hắn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Tình hình như vậy duy trì hơn nửa ngày, thẳng đến khi khí tức trên người Hàn Phong giảm dần, cho đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Xem tới đây, lão giả biết Hàn Phong đã thành công, tâm trạng cũng âm thầm cảm thán:
– Tiểu tử này quả nhiên ngút trời kỳ tài! Có lẽ hắn thật có thể tiêu diệt Võ Hoàng Điện!
Khí tức bao phủ khắp sơn cốc, theo khí thế Hàn Phong thu liễm cũng dần dần biến mất.
Lúc này, Hàn Phong ở giữa không trung, không còn cỗ khí thế kia chống đỡ, chậm rãi rơi xuống.
Đường Vũ Nhu thấy thế, đang muốn chạy lên đón lấy Hàn Phong, bất quá không chờ nàng tiến lên, Hàn Phong đã mở hai mắt, đồng thời thân hình vừa chuyển, sau một khắc liền vững vàng hạ xuống trên mặt đất.
Sau khi hạ xuống, hia mắt Hàn Phong vẫn chưa mở hắn, nhưng khi hắn thấy thân ảnh mảnh mai của Đường Vũ Nhu cùng với lão giả đang đứng cạnh nàng, những ký ức lại ùa về trong đầu.
Nhớ lại tất cả những chuyện lúc trước, Hàn Phong cũng rõ bản thân đang ở nơi nào.
Lập tức, Hàn Phong vươn một tay, dùng sức nắm, ngay sau đó một cỗ đấu khí chậm rãi bùng lên, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cánh tay hắn.
Nhìn tới đây, Hàn Phong đầu tiên nhắm mắt lại, cẩn thận lĩnh hội, sau đó mới lại mở mắt ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười mừng rỡ.
Loại cảm giác này đã lâu không còn gặp, rốt cuộc xa cách mấy tháng một lần nữa lại trở về bên người hắn.
Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được, đấu khí trong cơ thể mình so với lúc trước khi hắn thụ thương còn mạnh hơn mấy lần, gặp chuyện vui mừng như vậy, Hàn Phong không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to một tiếng.
– Ha ha! Tiểu tử, cảm giác thế nào?
Lão giả thấy bộ dáng Hàn Phong như vậy, tự nhiên cũng biết hắn đã hoàn thành tu luyện nửa sau bộ Cửu Chuyển Huyền Công, cũng nhịn không được cười, lên tiếng hỏi.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 345: Tiêu Linh phát uy