Tôi cười hỏi ngược lại.
“Ách…”
Chu Vũ không nghĩ tôi sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Đúng rồi, Chu Vũ, dù sao thanh danh của cậu và của tôi cũng đã lan ra cả bên ngoài rồi, cũng không cần phải thêm cái danh tiếng này! Tôi thấy thế này có được không, chúng ta cùng đồng học Lưu Lỗi so một lần. Xem ai quyên nhiều tiền nhất! Bất luận ai thắng ai thua, cuối cùng đều có được nữ học sinh xinh đẹp này cùng với danh tiếng quyên góp tiền mà đi về!”
Vương Địch nháy mắt Chu Vũ. Chỉ vào Hứa Nhược Vân nói.
“Ý kiến này không tệ, cứ làm thế đi! Không biết đồng học Lưu Lỗi có dám chơi trò chơi này hay không?”
Chu Vũ gật đầu nói.
” Ý kiến này không tệ, cứ làm vậy đi.”
Tôi thầm nghĩ, có hai người coi tiền như rác hỗ trợ, Hứa Nhược Vân muốn nắm hạng nhất cũng không khó gì!
Bảng xếp hạng quyên tiền đang không ngừng xuất hiện tên mới, nhưng kẻ cao nhất hiện tại cũng chừng hơn ba ngàn đồng.
“Chúng ta đi trước, hù chết tiểu tử kia.”
Chu Vũ nói với Vương Địch, sẽ lấy số thể của Hứa Nhược Vân đi tới bàn quyên tiền.
“Học sinh năm thứ nhất khoa máy tính Hứa Nhược Vân, quyên tám vạn!”
Nhân viên làm việc hưng phấn nói, cho tới bây giờ đây là khoản tiền quyên góp lớn nhất!
Chu Vũ đắc ý đi trở về, nói với tôi:
“Tới phiên anh.”
Tôi gật đầu, nói:
“Không vội, không phải là còn chưa kết thúc sao.”
Chu Vũ cùng Vương Địch cho là tôi sợ, nội tâm đang đấu tranh. Cho nên đều vô cùng hưng phấn.
Tôi cũng không nóng nảy, hiện tại tôi muốn xem một chút có ai vượt qua khoản tiền quyên góp kia của Hứa Nhược Vân không. Nhưng mà, làm cho tôi thất vọng hơn là, đến khi gần kết thúc đại hội quyên tiền, trừ Hứa Nhược Vân ra, người cao nhất cũng chỉ có hai vạn nguyên.
“Làm sao anh còn không đi?”
Chu Vũ thấy đại hội quyên tiền sắp kết thúc, nên nhắc nhở.
“À, tôi không đi. Anh thắng rồi.”
Tôi nói.
“Tôi thắng!”
Chu Vũ không tin mình lại thắng như vậy.
“Đúng vậy, anh thắng rồi.”
Tôi khẳng định nói.
“Vương Địch, chúng ta thắng!”
Chu Vũ lúc này mới cao hứng nói với Vương Địch.
“Ừ, các người thắng. Cám ơn anh giúp lão bà của tôi quyên góp tám vạn đồng.”
Tôi cười gật đầu với Chu Vũ.
“Anh… Lão bà? ! Hứa Nhược Vân là lão bà của anh? !”
Chu Vũ không tin nói.
“Đúng vậy, anh không biết sao?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Hắn là lão công của em?”
Chu Vũ chưa từ bỏ ý định, hỏi Hứa Nhược Vân.
Hứa Nhược Vân gật đầu.
“Cám ơn, hai vị. Chúng tôi đi trước.”
Tôi kéo tay Hứa Nhược Vân đi ra ngoài.
“Chết tiệt! Chúng ta bị hắn đùa giỡn.!”
Vương Địch tức giận nói.
“Vậy thì còn 8 vạn đồng thì sao?”
Chu Vũ ngơ ngác nói.
“Kêu cái rắm! Con mẹ nó, cho người ta làm lễ mai mối rồi.”
Vương Địch mắng:
“Tiểu tử này rõ ràng là muốn hãm hại chúng ta một phen! Cậu cũng ngu ngốc chưa từng thấy, cho là có thể dùng tiền để sỉ nhục hắn, hắn ta có bản đã có kế hoạch trước.”
… … … …
“Lão công, chúng ta làm như vậy có phải là rất xấu không?”
Hứa Nhược Vân nói với tôi.
“Không xấu, bọn họ nhiều tiền như vậy, chỉ là cần phải cống hiến chút cho vùng đất bị tai họa tôi.”
Tôi nói.
“Tại sao anh không giúp?”
Hứa Nhược Vân nghi ngờ hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tôi cười một tiếng nói:
“Tôi đương nhiên muốn quyên góp, nhưng có cần phải làm trò trước mặt bọn họ không.”
“Anh thật là nham hiểm. Chu Vũ lần này không thể không tức phát điên lên.”
Hứa Nhược Vân liếc tôi một cái nói.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 345: Thật thâm độc